Hỏi mẹ

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 14:43 PM

Chạy về quê hỏi mẹ hỏi vị mặn cau trầu hỏi vị chua tóc trắng hỏi vị nồng tiếng chuông hỏi vị cay ngày tháng hỏi vị đắng đêm đen mẹ trả lời bằng nụ cười mẹ trả lời bằng nước mắt mẹ trả lời bằng im lặng mẹ trả lời bằng cái nhìn xa xăm mẹ trả lời bằng m

Nội dung bài thơ: Hỏi mẹ

Chạy về quê hỏi mẹ

hỏi vị mặn cau trầu

hỏi vị chua tóc trắng

hỏi vị nồng tiếng chuông

hỏi vị cay ngày tháng

hỏi vị đắng đêm đen

mẹ trả lời bằng nụ cười

mẹ trả lời bằng nước mắt

mẹ trả lời bằng im lặng

mẹ trả lời bằng cái nhìn xa xăm

mẹ trả lời bằng mẹ.


Bài thơ Hỏi mẹ của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Màu khói cũ

Thơ   •   20.11.2021
Tôi về dòm lúa, ngó dâu Lơ ngơ đạp đống cứt trâu cuối chiều Chim chuyền bụi duối, chim kêu Hoàng hôn xúm lại rất nhiều bóng tre Một mình tôi bước, tôi nghe Tiếng con bìm bịp kéo hè qua thu Mộ xưa đã khác hình thù Mắt tôi ríu lại, ngó bù mắt bay.

Như cơn mưa đêm nay

Thơ   •   20.11.2021
Đêm cào cấu áo tình nhơn Nửa khuya nghe gió oán hờn kêu la Em nằm đếm một hai ba Thấy mưa thì ít, thấy ma thì nhiều Thấy tôi ở chốn liêu xiêu Về ngang cái bãi tiêu điều nhơn gian Chuông chùa rút hết tim gan Dộng lên một tiếng, hai hàng lệ rơi Tôi ngh

Buổi sáng bên hè

Thơ   •   20.11.2021
Khi hơm mưa gió tơi bời Sáng ni trời xửng lên rồi, đã ghê! Chim thì la úm bụi tre Vịt gà xúm lại bên hè, ré um Con trùn chết nghẻo cù đum Bụng giơ trắng bách dưới lùm ớt xiêm.

Mộng trắng

Thơ   •   21.11.2021
Bao nhiêu chiến thắng mơ thành tượng Đá chất chồng lên lấp núi cao Xương trắng ngàn đời xương vẫn trắng Rùng mình, máu thở nhịp thương đau!

Một ngày buồn

Thơ   •   20.11.2021
Bài trùng ca của trái đắng lảnh lót vang lên giữa mùa bi quan tôi như trái banh thời tiền sử bị đá ra khỏi chân bò vàng Ngày đã chết mục dưới chân lá khô chỉ cần một tàn thuốc đánh rơi vô cảm cũng đủ bốc cháy bến bờ của lở dở một ngày ảm đạm Những dò

Ngó lại

Thơ   •   21.11.2021
Tiễn đưa nhang khói về trời Nhẹ tênh trôi giữa cõi đời phù du Lợi danh trong đám mây mù Chiều nay theo gió thiên thu đi rồi Dòng sông không muốn, mà trôi Đục trong rồi cũng về xuôi một dòng Dối gian ai đếm ai đong Biển xanh có hiểu được lòng bể dâu T

Qua dốc mẹ bồng con

Thơ   •   21.11.2021
Ngập ngừng dốc Mẹ Bồng Con gió khe khẽ thoảng, hương ngòn ngọt đưa ngậm ngùi nhớ mẹ ngày xưa bồng con tay mẹ sớm trưa ấm nồng Lời ru dịu sóng dòng sông đưa con về với ruộng đồng ca dao lời ru êm ả ngọt ngào đôi tay mẹ cũng dạt dào nhịp đưa Bồng c

Sự im lặng của thời gian

Thơ   •   20.11.2021
Có lẽ sự im lặng của thời gian đã làm ta lạc nhau trong khát tìm ái cảm mặt trời như ổ bánh mì cháy khét trên đền đài hoang cỏ những chiếc lá mục đang tự đốt cháy thắc thỏm tiếng chuông nhà thờ lõm sâu hốc mắt  sương năm tháng xé anh và em

Những nụ hôn đêm qua

Thơ   •   20.11.2021
Những nụ hôn còn sót lại trên chùm lá mởn sương anh cởi ý thơ ra hong nắng gió giục những cành cây hôn nhau xa em một chút thôi đã vắng đêm qua vầng trăng không ngủ được bị ám ảnh những nụ hôn nên sáng nay con mắt thao láo trên tầng lầu đêm qua loà

Viết cho người đàn bà tê liệt!

Thơ   •   20.11.2021
nhiều đêm nối nhau thật dài bằng những dòng lệ gã đàn ông là chồng em đã say bí tỉ gã không thèm quan tâm thời sự tâm bão đi qua bộ ngực em nhiễu sóng ngày dập nát nhịp tim tuyệt vọng em đã dạt trôi ba bốn năm rồi kể từ ngày em biết khóc bằng oán hờ

Hiểu

Thơ   •   20.11.2021
Hiểu và uốn lưỡi nói ngược những điều mình biết những câu thơ chất thành gò Đống Đa.

Sương khuya

Thơ   •   20.11.2021
Một mình tôi, chạy với ma Nửa đêm hổn hển rất là trần gian Sương khuya ưỡn nụ vội vàng Nửa như ức chế, nửa toan đầm đìa.

Nắng cùng cực

Thơ   •   21.11.2021
Bốn hai, bốn ba độ rồi, người ngồi, lửa cháy trên da Bốn ba, bốn lăm độ rồi, người chui xuống đất cho rồi Ứ ư, cái con lợn sề, nằm dài, vừa thở vừa la Ứ ư, có con thằn lằn, tự nhiên rớt xuống nền nhà Đất nóng, tơi bời cỏ héo Rừng cháy, trên da thịt m

Đã nhốt trong nhau niềm đau

Thơ   •   20.11.2021
buốt lạnh sạt lở miền nhiệt đới của những ngày không nhau trên tao nôi con mắt người thương đỏ khét ghim triền dâm bụt khúc nhạc dài cày xới nỗi đau thọp thẹp mây bay ảo tượng quấn khăn tang vào ngày giọt mưa đứng dỗ mặt trời dòng sông ngồi dỗ lãng q

Khúc hoan ca lẫm liệt

Thơ   •   21.11.2021
nắm tay dĩ nhiên là khoảng trời mở ra phía trước của em và anh những tia nắng bình minh giao phối vội vàng những nụ hôn của cát bung nở lách tách những vị thơm cà phê còn sót trên môi mùa cám dỗ nắm tay những sự rối rắm hiển nhiên mạch lạc máu chảy đ

Quy Nhơn

Thơ   •   21.11.2021
Sớm đón nắng Tây Sơn ùn ùn vó ngựa lá me bay nhắc chuyện vị vua xưa hồn trai tráng bụi tung mù một thủa đất oai linh thơm hoa trái trĩu mùa Chiều Trưng Vương áo lụa trắng trời mơ em nghiêng nón cho vần thơ mở lối lòng biển vậy, trách chi tình nông nổ

Ở Côn Sơn đọc Nguyễn Trãi nhớ bạn

Thơ   •   21.11.2021
(Gửi Nguyễn Văn Long) Lật toang ngọn gió rừng xanh nghe buồn trên tóc trắng nhành hoa lau gần mười năm... phải ít đâu ngày xưa đã hóa ngày sau còn gì? Lá rừng nhuốm vết "tru di" mà lòng Giếng Ngọc phẳng lì... trong veo dốc đời heo h

Bên ngoài và bên trong

Thơ   •   20.11.2021
Bên ngoài và bên trong tôi đứng bên ngoài nhìn bên trong câu thơ.

Duyên muộn

Thơ   •   21.11.2021
Mắt thu lu, ngó lá vàng Mùa đông động thổ dưới tàn cây si Ngửa tay, rọi nết nhu mì Mùi son phấn lợt giữa bề bộn đau Ngõ dài xiểng liểng bóng cau Sắc hoa tím rịm nát nhàu ngõ xanh Chợ đời ướt rượt khúc quanh Vòng vo tà áo thị thành thướt tha Loàng xoà

Á đù!

Thơ   •   21.11.2021
Thôi, đừng trách móc gì nhau Một ngày sống, nghĩa là đau một ngày Đau như thịt lợn giả cầy Như em, bỏ cuộc chơi này, và đ

Dây bí

Thơ   •   20.11.2021
Đẹp chưa những dây bí tong teo và những quả bí khổng lồ đeo bám.

Mở và khép

Thơ   •   20.11.2021
Sự cọ xác bỏng rát của đêm tân hôn bằng âm thanh co duỗi đang nâng vóc dáng của ánh sáng mập mờ quyến gợi ôi cánh tay trần úp mặt nhân gian ôi hương ngực chảy tràn giông bão ôi ngón ngón ngất ngây từng núm ve vuốt ôi sự nhớ quên nhập vào tiếng rên kh

Ngỏ

Thơ   •   20.11.2021
Một ngày mới lại nhú lên Tuổi mình cũng đã rụng thêm một ngày Gặp nhau đây, siết bàn tay Nghe mùa xuân đến trình bày yêu thương.

Một ngày cuối tháng tư

Thơ   •   21.11.2021
Cho con ngồi lại một chiều tháng Tư cho con ngồi lại với bao nỗi buồn cho con ngồi lại nghe đời buồn hơn cho con ngồi lại nuốt bao oán hờn ngày phơi xương trắng cấu cào vào thịt da cha còn nằm yên đó nấm mộ xưa chưa già đời con như cỏ sau ngày tóc

Trễ tàu

Thơ   •   20.11.2021
Đợi em đã mấy chuyến tàu Trà, cà phê, với thuốc Lào và mưa Ga buồn, lạnh đã đời chưa? Một lô tin nhắn cũng vừa tới nơi.

Kẹp tóc

Thơ   •   21.11.2021
Có khi là bông hoa Có khi là chiếc lá Có khi là chùm quả Có khi là bướm xinh Dẫu thay sắc đổi hình Thì vẫn là chiếc kẹp Cho bé gái làm đẹp Mái tóc đen gọn gàng Bốn mùa cứ lần sang Lá hoa không tàn héo Quả vẫn mọng vẫn khéo Bướm đậu hoài tóc thơm.

Mừng sinh nhật em

Thơ   •   20.11.2021
(Gửi Linh Nhân) Chỉ còn một phút nữa thôi Em ba mươi mốt tuổi đời rồi ư? Thế mà anh cứ vô tư Ngỡ em cứ mãi là như hôm nào Cái ngày ta mới quen nhau Mùa xuân e ấp nép vào tình yêu Bên em sớm cũng như chiều Thời gian khuất lấp vào yêu mất rồi N

Cát

Thơ   •   20.11.2021
Nhớ nhà thơ PXL Lăn lóc đến nỗi không còn thịt còn da băng qua những quanh co ghềnh thác rũ sạch cho nhẹ nhàng một chuyến chơi xa rũ sạch để còn nguyên vẹn cát Từng nghe suối reo thác nhảy sông rộn rã phù sa cuộc hành trình lăn theo sự mặc cả bởi đã

Nửa đêm, dừng chân bên bãi tha ma, ngó trăng

Thơ   •   20.11.2021
Dừng chân, nghỉ, ngó mây trôi Mới hay, mình, đã là người cõi âm Sống cùng ma quỷ muôn năm Tìm đâu ánh sáng giữa tăm tối này? Bao nhiêu cát bụi đêm nay Đã đi tự tử trước ngày mới lên.

Nuốt thơ

Thơ   •   21.11.2021
Làm thơ như lượm gạo Hột gạo quý giữa đời May mắn mình lượm được Bỏ vào mồm nhai chơi Thơ mình như gạo sống Chưa thành cơm bao giờ Có khi mình nuốt trộng Nguyên cả một bài thơ.

Ti vi

Thơ   •   20.11.2021
Ngồi một chỗ trong nhà Mà chuyện gì cũng biết Không đi học bao giờ Mà nói năng rất tuyệt Tay ăng ten nhiều ngón Xoè ra giơ lên trời Tìm âm thanh, màu sắc Mang về từ khắp nơi Biết bao nhiêu hình ảnh Về vũ trụ, con người Biết bao nhiêu điều lạ Cũng ma

Gió mùa đông bắc

Thơ   •   20.11.2021
gió mùa đông bắc những điệp khúc rợn người trên cành cây khô khiến giấc mơ phải nổi da gà

Trước biển

Thơ   •   20.11.2021
hớp chút nữa đi anh! rượu độc đấy! rượu mềm môi ta ngồi bệt giữa tháng ngày cùng tận bão chưa tan gió vẫn rít gào cây đã đổ có mọc nên mầm mới? chiều nay tôi cùng anh nhìn xa xôi hải lý mịt mù khơi! sóng dữ nuốt thân tàu đàn cá về đâu? tan tác! rồ

Một câu thơ ngắn

Thơ   •   20.11.2021
một câu thơ ngắn làm tôi phải suy nghĩ dài hơn một trường ca

Delete

Thơ   •   20.11.2021
Tóc em mềm khói nghĩa trang Mắt sâu huyệt mộ, môi hoang hoải chiều Phấn son hạ khoán tình yêu Vô thường khấn nguyện ba chiều sát na.

Thái hư lảo đảo

Thơ   •   20.11.2021
Dừng lại ngọn đồi túi nilon căng rượu kéo gốc túi dài thành vòi rượu lăn vào vỏ chanh leo quý & thương chi lạ những cái kéo dài ra em kéo mùa xuân mái tóc quê hương kéo nỗi buồn dòng sông hoàng hôn kéo bóng cây ngã quỵ xuống con mương già sương m

Chiếc răng hỏng

Thơ   •   21.11.2021
Rụng thì sắp rụng rồi đây Lung lay thì đã lung lay lâu rồi Xương mòn, tuỷ cạn đấy thôi Còn dây dưa nữa, còn tồi tệ thêm Tái tê ngày, nhức nhối đêm Lắm phen máu chảy ruột mềm mà đau! Cầu trời trốc gốc cho mau Nụ cười trở lại nguyên màu như xưa.

Theo anh ra ngoài thành Huế

Thơ   •   20.11.2021
Chiều theo anh lên chùa Thiên Mụ Ngắm trời xanh soi bóng dòng Hương Ngồi nghe thông hát lời xưa cũ Gió ngọt ngào rụng vài tiếng chuông Chiều theo anh vòng qua Văn Thánh Thắp nén nhang vọng bái người xưa Bia Tiến sĩ nhòe phai nét chữ Anh tìm tên a

Tha ma giữa ngọ

Thơ   •   20.11.2021
Ngang qua mả đống đầu làng Nắng trưa dựng đứng hàng hàng âm binh Rùng mình trong đám cỏ tranh Chuột tha xương trắng bò quanh mặt người.

Những ngọn lửa cọ mình

Thơ   •   21.11.2021
Những ngọn lửa cọ mình trong thân xác than củi sắp biến thành tro chúng huênh hoang và mang linh hồn trốn mất khi nhìn đống tro tàn tồn tại.

Giấc mơ màu hướng dương

Thơ   •   20.11.2021
Dù không đợi được cả đời Cũng mong có được mấy lời thương yêu Gieo câu lục bát trong chiều Sao nghe bên ấy cũng nhiều đa mang?! Ta chừ quảy gánh bi hoan Về thăm phố cũ muộn màng heo may Hồn như đã trắng màu mây Ngày hoang mang rụng, đêm gầy guộc rơ

Hỏi mẹ

Thơ   •   20.11.2021
Chạy về quê hỏi mẹ hỏi vị mặn cau trầu hỏi vị chua tóc trắng hỏi vị nồng tiếng chuông hỏi vị cay ngày tháng hỏi vị đắng đêm đen mẹ trả lời bằng nụ cười mẹ trả lời bằng nước mắt mẹ trả lời bằng im lặng mẹ trả lời bằng cái nhìn xa xăm mẹ trả lời bằng m

Tôi ngồi

Thơ   •   21.11.2021
Tôi ngồi đốt những ngón tay Thấy màu máu đỏ vụt bay lên trời Thấy thịt da của một đời Reo lên tí tách. Khóc cười đó sao? Tôi ngồi mài lưỡi thành dao Đâm vào tôi. Máu ào ào tuôn ra Bên ngoài là cõi người ta Bên ngoài tí nữa là ma quỷ rồi Tôi ngồi chế

Lỡ tay

Thơ   •   21.11.2021
Ta ném vào hoàng hôn, cục đá Làm rách mặt trời trên núi xa Ui chao máu đổ, ui là máu! Chảy xuống dòng sông đỏ mù loà Con chim bói cá toan đớp máu Đôi cánh sôi lên máu - mặt - trời Vũ trụ mệt nhoài trong biến động Nằm im và thở chẳng ra hơi.

Ấy chết

Thơ   •   20.11.2021
Gió đông cày xới chiếu chăn Hồn anh, cây lúa cỗi cằn co ro Trong mơ, nắng đổ thật to Anh phơi thương nhớ đến giờ, khô rang.

Sao tôi là con người như thế?

Thơ   •   21.11.2021
Sao tôi yêu loài người như thế? Sao tôi ghét loại người như thế? Sao tôi là con người như thế?

Tình nghèo

Thơ   •   21.11.2021
Củ khoai sùng, củ khoai sùng quả trứng ung, quả trứng ung vợ chồng.

Tận cùng nỗi nhớ

Thơ   •   21.11.2021
Môi nào còn hạn hán Rượu nào sôi máu trăng Tình nào chưa ngao ngán Lời nào chưa ăn năn? Bụi trở về hư không Con tim khô kiệt máu Em vừa đi lấy chồng Là trời giăng mưa bão Anh một thằng lơ láo Giữa bãi đời mông mênh Đem nỗi buồn quảng cáo Bán nhớ và m

Mấy câu thơ lép

Thơ   •   20.11.2021
Mấy câu thơ lép tôi đem xay cho lợn ăn lợn đói vì no.

Bạn trong vườn xanh

Thơ   •   21.11.2021
Cùng chung trong một vườn Mít, xoài yêu thương lắm Cành đan nhau, cành vươn Rễ bám lòng đất ấm Và chung một vòm xanh Gọi chim về làm tổ Dù nắng cháy, mưa dầm Đem lá cành che chở Xoài bế “em” trên cao Mít gùi “em” dưới gốc Quả chẳng giống tí nào Xoà

Khó ngủ

Thơ   •   20.11.2021
Đánh thức mùa sau bằng tiếng thở dài huyền thoại về một đêm trăng bàng bạc móng vuốt của âm thanh cấu cào sau gáy tai bằng tiếng gió rít xao xác Huỷ thân trong bình yên nghe mục rũ từng xác lá nghe khúc hành ca của loài kiến đêm nghe rạn nứt của ngô

Trên vũng bùn non

Thơ   •   21.11.2021
Mười ngón tay trần ăn gió khuya Xương khô từng đốt rụng tư bề Vườn mây trắng bệt màu thương hận Trăng nát tơi bời trong cõi mê Huyết lệ, ôi ngàn năm chảy xiết Bao giờ vơi hết nỗi thương đau Núi sông ôm máu, rền trong đất Đối diện, sao lòng cách tuyệ

Toạt

Thơ   •   20.11.2021
Em chừ ngu muội với đời Đắng cay bọc những nụ cười nhẹ tênh Nói thầm hay cứ lặng thinh Nỗi đau toạt máu đa tình, càng đau!

Bên này và bên kia

Thơ   •   20.11.2021
Bên này và bên kia trái đất có hai màu con người có hai mắt.

Một chiều nắng xế miền Trung

Thơ   •   20.11.2021
hai cánh tay tự kéo dài ra với lấy bầu trời sắp đuối có chạm được không một sợi gió? một chòm mây phù hư đang rã thành những hàm răng trắng bệch buổi chiều lạnh toát mồ hôi đoàn người câm lặng bước đi những đôi mắt đói đã cạn cằn nước mắt họ bới tìm

Biết đâu

Thơ   •   21.11.2021
Bất ngờ ai biết... biết đâu? rồi thương như thể cau trầu ngàn năm người gần, quê lại xa xăm cái duyên với cái nợ nần sánh đôi Văn chương khi đứng khi ngồi tháng năm cơm áo buồn vui cõi trần yêu nhau... khổ... chớ ngại ngần gánh tình nặng gấp bội phầ

Đơn giản bởi em là thơ

Thơ   •   21.11.2021
trong vũ trụ tôi em chọc thủng mặt loại người đú đởn em chọc tiết những câu thơ điêu toa sáo rỗng em lướt tình vĩ tuyến vẽ nên khuôn mặt thơ bằng chất liệu bồng con vẽ nên thiên đường thơ bằng cọ môi, son mắt và tiếng rên mãnh liệt ngày quỵ gối dướ

Dòng sông Trương Chi

Thơ   •   20.11.2021
Cạn và nứt ra từng phù sa mai rùa xiêu vẹo sông không còn dòng chỉ là khô ráp vệt trăng hạnh phúc tìm đâu nơi thao thiết tiếng sáo bạc trắng màu đam mê phơ phơ ngọn lau không bến đợi về đâu chơi vơi một tiếng gọi tình thuyền mắc cạn hư không dùng dằ

Gọi mùa (I)

Thơ   •   20.11.2021
Em không về. Đồi tháng Giêng Ngu ngơ vạt cỏ xanh lên nỗi buồn Lẻ loi gió mỏi qua truông Vấp cơn nắng xế quay cuồng niềm riêng Em không về. Đêm tháng Giêng Làm sao Nguyên Đán nối liền Nguyên Tiêu? Bến xuân đành lỗi nhịp chèo Sóng xuân như nước mắt trê

Sự cảnh giác cần thiết đối với lòng thương hại

Thơ   •   20.11.2021
nó chạy thục mạng vào ngõ nhà tôi tiếng kêu đau thương bám víu vào thềm gạch tôi trả lời bằng ánh mắt và lo lắng nó cụp đuôi nó khóc bằng tiếng sủa phản kháng nó nằm thu lu vào góc sân tôi muốn vuốt ve và che chở nó nhe răng muốn cắn vào tôi sự phả

Máu đêm

Thơ   •   20.11.2021
Trời ơi! Đêm lạnh ghê hồn Máu xanh xưa cũ về cồn tha ma Đèn chong chừ đã khuya tà Mù sương cõng vội giang hà qua đây Rượu lưng chừng nhịp khói mây Gà phun một tiếng gáy gầy vào khuya Gió cô hồn thổi. Ơ kìa! Đêm là biển máu đầm đìa không gian.

Mưa mù như nhang khói

Thơ   •   20.11.2021
Mưa mù mắt, mưa mù trời Thương nhau chi lắm cho đời ướt mem Đi qua mấy ngả phố quen Thấy mưa, như thấy màu đen hồ đồ Bất thần sấm sét tri hô Trái tim động, biết khi mô mới là... Xin người đừng có dò la Đến khi hiểu, đã là ma dưới mồ.

Trong bóng tối

Thơ   •   21.11.2021
Đêm vẫn im lìm, đêm tối thui Người đi, thì cũng đã đi rồi Mà sao dưới đáy sâu mồ cũ Vẫn vọng về đây một tiếng cười?

Chiếc mặt nạ

Thơ   •   20.11.2021
sự lạnh lùng phớt lờ cùng cực của nó mãi mãi là của nó không còn ngờ vực nào nữa khi gọi tên nó người ta thầm hiểu đàng sau nó là hàng trăm khuôn mặt thật khôn lường thiện ác khôn lường nó nhảy múa trước công chúng trên sân khấu nó chơi trò cợt giễ

Ta buồn chi lạ huế ơi!

Thơ   •   20.11.2021
chẳng có gì ngoài con sông cũ rích cơn mưa li ti kéo dài cơn đói của nỗi buồn cuối năm quanh co của phố đã đóng băng nỗi mệt mỏi ơ hờ cóng rét chợ hoa không buồn nở những đoá cúc vàng màu đất và màu trời hay màu mắt của người mẹ quê gánh gồng nhọc nh

Từng cơn đau thắt ruột

Thơ   •   20.11.2021
từng cơn đau thắt ruột đã dắt anh vào những giấc ngủ ma những giấc ngủ chập chờn nửa mơ nửa thực anh gặp lại người anh ruột chết đã mười ba năm vì tai nạn giao thông ở Gò Vấp anh gặp lại người em chết đói năm 1977 không gặp mẹ lần cuối cùng khi mẹ về

Với Đông Hà

Thơ   •   20.11.2021
Ngủ đi! Sông Hiếu khuya rồi Vầng trăng yêu Trọ Trên đồi chiêm bao Rót đi! Khô khốc gió Lào Cho môi em Cháy Niềm khao khát Và...

Bên tê bên ni

Thơ   •   20.11.2021
Bên tê là núi Đại Hồng Bên ni là ngã ba sông và chùa Tôi ngồi lượm tiếng chuông trưa Thấy sông nhỏ lại đúng vừa ba gang.

Màu sương trắng

Thơ   •   20.11.2021
Cái đêm tháng Chạp, ngày đầu Sông Hương tắt thở dưới cầu Phú Xuân Đất trời ứa hột bất thần Phủ màu sương trắng làm vành khăn tang.

Buộc

Thơ   •   21.11.2021
Nụ cười của buổi ban sơ Chính là nước mắt phút giờ lìa tan Sợi dây tri ngộ buộc ràng Một mai sẽ đứt với ngàn lý do.

Thơ   •   20.11.2021
Cùng chung một ổ trứng đau Nở ra một lũ, đá nhau suốt ngày Ú u mặt dạn mày dày Giật giành hút trứng, ỉa đầy ổ hôi.

Vỗ về hột bụi

Thơ   •   20.11.2021
Một hôm nằm rục bên trời Ngó mây gặm cỏ trên đồi Huyền Như Suối khe trượt xuống từ từ Tiếng con chim hót hình như đã già Trườn lên, con rắn dò la Lá khô khúm núm những ba bốn lần Giá mà chẳng chút bâng khuâng Thì mây với gió chẳng cần vờn nhau Ngườ

Cháy vào mắt xanh

Thơ   •   20.11.2021
cháy vào mắt xanh màu hoa đỏ trái tim học trò

Trà khuya

Thơ   •   21.11.2021
Gà gáy, măng đùn, hoa khế rụng Sông khuya, phà cát lạnh lùng trôi Hà Khê ai rót trà thơm lựng Ôm cả đất trời vẫn lẻ loi.

Sự hấp hối

Thơ   •   21.11.2021
Sự hấp hối là chiếc lưỡi tập nói hơi thở che mù con mắt.

Ngờ

Thơ   •   20.11.2021
một ý nghĩ mở ra coi chừng có sự nhập cư của ngôn ngữ một câu nói mở ra coi chừng có sự tòng phạm của ngoa ngôn một nụ hôn mở ra coi chừng có sự đồng thuận của xảo quyệt và em mở ra coi chừng...

Đồng tiền còn sót lại trong túi

Thơ   •   20.11.2021
Nỗi đau những đồng tiền còn sót lại trong túi ta đã quên từ lâu.

Cái nóng 38 độ

Thơ   •   21.11.2021
tôi nhặt những hạt sạn cuối cùng trong xô gạo gắng thêm tí nữa nào hai con mắt để khi nhai, khỏi gặp sự bực dọc ngày cuối tuần cái nóng 38 độ trùm lên miền Trung ai nghe câu hát ru nữa không? ở đâu đó dòng sông trắng xoá như màu khăn tang ở đâu đó

Không nhời

Thơ   •   21.11.2021
Có một dòng sông đẹp Có một chiếc cầu xinh Có bao nhiêu người đã Chọn nơi đây, trầm mình.

Bay lên với gió

Thơ   •   21.11.2021
Xé một miếng lá chuối vấn một chiếc kèn nhỏ và thổi hãy tỏ bày với cảm xúc của nắng và gió trên cành tiếng chim làm tổ trong mùi hương hoa lá đốt một điếu thuốc nơi cuối con hẻm hãy giữ một chút ấm áp trên môi giữ cho lòng mình nhẹ nhõm như khói bầ

Câu nói của kẻ đang chết

Thơ   •   20.11.2021
cầm tù đôi mắt tôi vụt ra bên ngoài vũ trụ tóc vướng cứa con tim màu biển xanh những cơn khát địa chấn đang lùng sục sự sống trên triền môi nhân bả

Trồi

Thơ   •   21.11.2021
Đưa tay ngắt giọt mồ hôi Ngắt xong, giọt khác lại trồi lên ngay Giống y giọt nước mắt cay Quệt xong, nó lại nối dài thêm ra.

Những linh hồn trôi

Thơ   •   20.11.2021
theo thời gian trì trệ những linh hồn trôi vất vưởng giữa bình minh ngột ngạt mặt trời khô máu thoi thóp trên những khối bê tông man rợ trong ngôi nhà mồ tối om những linh hồn dẫm đạp nhau trôi ngờ vực nhìn nhau lạnh buốt những ánh mắt cú vọ đã hú

Trang báo quá tải

Thơ   •   21.11.2021
Trang báo quá tải những tệ nạn xã hội chất chồng theo năm tháng đã dự báo sự tồn vong của dân tộc.

Uống Làng Chuồn ở Hắc Mộc Nhai

Thơ   •   20.11.2021
Riêng tặng nhà văn, hoạ sĩ Lê Minh Phong Nửa trưa ở Hắc Mộc Nhai Ôm tranh và rót lai rai, hết mình Chân tay khóc biển nhiệt tình Cọ trần gian đã xuất tinh hoa nhiều.

Giọng quỷ đêm

Thơ   •   20.11.2021
âm thanh của đêm mềm ướt có thể vo tròn được như một viên kẹo đắng khó nuốt một ít cảm giác của mùa hè đang hun nóng lên từ tiếng chửi đêm của một người điên gần bốn mươi năm cái tiếng chửi có mùi không thơm không thối nhưng có thể xâu chuỗi lại để k

Tiếng bước chân lê không hở mặt đất

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng bước chân lê không hở mặt đất họ không nhấc nổi đôi chân mình âm thanh mòn.

Con quay

Thơ   •   21.11.2021
Tôi là con quay Một chân thôi nhé! Tôi vẫn cứ xoay Càng nhanh càng khoẻ Tôi không chóng mặt Nên xoay được lâu Có gì khó đâu Bạn xoay thử nhé!

Những nỗi buồn

Thơ   •   20.11.2021
Có những nỗi buồn ngậm sương mà lăn có những nỗi buồn trong veo như trăng những ánh mắt cằn cỗi tìm không thấy dáng người đã ra đi từ những năm tháng chật chội không còn nước mắt không còn màu biếc đầy vơi Có những nỗi buồn đi lạc vào đời nhau có nhữ

Mặt trời mọc từ những ngón tay đan

Thơ   •   20.11.2021
Tất cả có thể là cái chết Tất cả là máu Cái chết chảy máu trên đường Con đường tuyệt vọng Bàn chân không nói gì Bàn chân chết dần từng bước Huyệt mộ cảm ơn bàn chân Hãy đan tay đi em Cho tim bớt lạnh Những nấm mồ như nụ hô

Móng vuốt tàn khốc

Thơ   •   20.11.2021
Móng vuốt tàn khốc của mặt trời thô bạo thiêu trụi niềm tin diệp lục tán lá dần rũ mục trong mùa đàn áp tiếng rên của loài ve như vết máu trên bức tranh mùa hạ!

Bên bờ sông

Thơ   •   20.11.2021
Bên bờ sông tôi thấy mình là người mắc cạ

Viết cho người đàn bà tê liệt!

Thơ   •   20.11.2021
nhiều đêm nối nhau thật dài bằng những dòng lệ gã đàn ông là chồng em đã say bí tỉ gã không thèm quan tâm thời sự tâm bão đi qua bộ ngực em nhiễu sóng ngày dập nát nhịp tim tuyệt vọng em đã dạt trôi ba bốn năm rồi kể từ ngày em biết khóc bằng oán hờ

Còn không bụi phấn?

Thơ   •   21.11.2021
(Nếu khi đã mất điện rồi Vi tính chỉ là cục sắt.       Ngô Quang Tuấn) Sẽ có một ngày em hỏi tôi còn không bụi phấn? có còn không phấn nhuộm tóc thời gian ừ! em ạ! có thể là như thế! nắng có thể xanh và nắng có

Cơn lũ đã qua

Thơ   •   20.11.2021
Cơn lũ đã qua bùn non ở lại nắng làm nứt ra những mảnh buồn.

Thơ   •   20.11.2021
Từ trong lịch sử bước ra Thiêng liêng hé chút mặn mà vầng trăng Băn khoăn pha chút dùng dằng Mới hay chú Cuội, chị Hằng là hai.

Giã từ lỗ

Thơ   •   20.11.2021
Giã từ lỗ nước mắt đi trong đêm tan ra làm mặt trời.

Nói rất nhỏ nhẹ với người con gái

Thơ   •   20.11.2021
Anh ngồi thở rất khiêm nhường Vòng tay, anh ngó vô thường lăn đi Tình yêu như viện kẹo bi Ngậm hay không ngậm, thì tuỳ em thôi.

Khe Ráy

Thơ   •   20.11.2021
những tia nắng đã chết lâu rồi chốn đây chỉ có gió hăng hắc mùi cỏ rã rời chỉ có tiếng bầy ong đói mật reo than trên lùm dây leo mòn mỏi những buổi chiều âm u kéo dài thành những buổi sáng trọc tròi dòng nước bao năm vẫn rỉ ra dòng huyết lệ đỏ ngầu v

Cạn đêm

Thơ   •   21.11.2021
Khóc cười chi nữa ư em? bàn tay lỏng ngón đã mềm sương khuya ngoài kia trăng khóc đầm đìa soi vào đâu những lời thề không xanh? Cạn ly rồi! rót... cũng đành uống đi! cho cạn cuộc tình hư không lăn đi một chuyến tang bồng trả vay âu cũng một dòng tâm