Dây bí

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 16:47 PM

Đẹp chưa những dây bí tong teo và những quả bí khổng lồ đeo bám.

Nội dung bài thơ: Dây bí

Đẹp chưa

những dây bí tong teo

và những quả bí khổng lồ đeo bám.


Bài thơ Dây bí của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Thả diều

Thơ   •   20.11.2021
Chiều dần tắt nắng Gió bồng lên cao Cánh đồng lúa chín Hương thơm ngọt ngào Bé vui hớn hở Tung cánh diều lên Diều bay trong gió Giữa trời mông mênh Diều bay cao vút Gặp bạn mây xanh Thoả bao mơ ước Diều bay vòng quanh Bé thầm mong ước Được như cánh

Tìm một vạt đất làm một ngôi mộ gió

Thơ   •   20.11.2021
tôi leo lên đồi cùng với con trai và các cháu nhỏ thắp nén nhang ngưỡng vọng tổ tiên lũ dê đã đi ăn xa để lại một bãi phân dày đặt như những viên thuốc tể chúng còn bới đào trên nấm mộ, hất tung những bát nhang nằm lăn lóc năm xưa anh kế tôi đã phá

Có đám mây ngoài phố đã bước cùng tôi

Thơ   •   21.11.2021
như người đàn bà ốm nghén tôi nôn tháo thốc nhiều lần sáng nay tôi choáng váng khi chạm giọt nắng cọ quậy chùm hoa mùng tơi cánh cửa vợ chồng trẻ toà nhà bên hé mở tôi lẩm nhẩm đọc tên mình trên bài thơ viết vội đêm qua đã thấy vết nứt tiếng nhạc buồ

Giấc mơ về em điều khiển thân xác tôi

Thơ   •   20.11.2021
Giấc mơ về em điều khiển thân xác tôi thực ra tôi đang nhìn em bằng giấc ngủ.

Giấc ngủ trưa hè

Thơ   •   21.11.2021
À ơi! giấc ngủ trưa hè Ngủ ngoan con nhé! Tiếng ve lịm rồi Ao trưa đàn vịt nghỉ bơi Lim dim ngủ dưới gốc sồi già nua À ơi! giấc ngủ ban trưa Bình yên nghe gió gọi mùa nồm rong Cha còn đốt rạ ngoài đồng Nắng gay gắt, hoá thành dòng mồ hôi À ơ

Hồ Tây chiều tháng giêng

Thơ   •   21.11.2021
Gió mềm quá phía hàng cây đem hơi rét mỏng rắc đầy tóc em chạm bàn tay, rối nhịp tim phút thiêng là phút môi tìm môi nhau Một chiều từ đẩu từ đâu hoa đào ửng đỏ một màu má em ừ! thì mặc kệ tiếng chim bên nhau...  giây phút nổi chìm lặng câm N

Đêm cô hồn

Thơ   •   20.11.2021
Cái buổi tối keo kiệt ấy cuối cùng rồi cũng tự sát trên con đường đứt mạch đã có ít nhất hàng ngàn viên gạch vỡ trong cuộc tru di của đất trời những viên gạch không đầu lởm chởm như vết hận răng cưa như anh và em bấu xướt ngày cách tuyệt đã tàn dầ

Dường như

Thơ   •   21.11.2021
Dường như từ xa xăm khúc nhạc trầm vọng lại dường như trong lặng câm đá trở mình đá dậy Dường như ngàn lau trắng bạc dùm mái thời gian dường như ngàn mưa nắng nói hộ lời tim gan Dường như lá vàng rơi nhắc rừng thiêng xào xạc dường như gió bên trờ

Vô thường màu nắng

Thơ   •   20.11.2021
Tôi về phơi nắng bóng tôi Con tim cụ cựa một hơi thở đều Máu đời nhuộm tiếng chim kêu Cõi bình yên, có ít nhiều hoang mang Người đi, chưa đủ muộn màng Người ở lại, đã dối gian gấp mười Trong vô vàn, kiểu con người Được bao nhiêu, tiếng khóc cười giố

Tình thị

Thơ   •   21.11.2021
Đã đành loang lổ lời yêu Tơ hồng trót buộc cái điều đam mê Tiếng cười anh ngợm hả hê Tiếng cười em ngượng bộn bề dở hơi Nhạt trầu cứ quệt thêm vôi Nhạt tình cứ chạm làn môi cháo hành Anh nát rượu cũng nên danh Em hơ hớ váy cũng thành giai nhân Mặc sư

Khuya trắng

Thơ   •   21.11.2021
Con có còn nghe sau gốc chuối Tiếng gà lạc mẹ giữa đêm khuya Vầng trăng lở lói bên hiên cũ Sương nấc âm thầm trong khóm tre Bốn chục năm tròn gom nước mắt Ngậm ngùi Mẹ khóc cuộc tang thương Môi khô, máu thấm cau trầu đỏ Tiếng thở nào rơi cũng đoạn tr

Đồng điệu

Thơ   •   21.11.2021
miếng giẻ chùi chân nằm thu lu trơ tráo nhìn một ngày lặp lại không có gì mới hơn ngoài tiếng sủa đục ngầu của lũ chó ngứa miệng nhà bên thích sủa những bóng ma tiềm thức không có  gì mới hơn ngoài ngoài sự cọ xác của những bàn chân thô lỗ cộc c

Trên cao nguyên mùa đông nghe đá thở

Thơ   •   20.11.2021
mùa đông âm ỉ cháy trong nách lá anh bám chặt từng nụ hôn đứng dậy gió lùa nghẹt thở anh cố níu giữ một chùm ánh sáng đang hôn phối cùng mùi hương của núi chiếc váy em sóng sánh niềm kiêu hãnh đang kéo anh treo ngược triền si muội những âm thanh hóa

Giữa miền sương đục

Thơ   •   20.11.2021
Quay nhìn, thành cũ đã sương Hàng cây sứ, đứng giơ xương giữa trời Buồn thêm chút nữa, đá ơi! Nước lê thê rụng, non rời rã buông Gác xưa mỏng cánh chuồn chuồn Bao giông bão, bấy ngọn nguồn thương đau Ai về với gió bãi dâu Có nghe máu chảy dưới cầu hà

Một thoáng Hạ Long

Thơ   •   21.11.2021
Triệu triệu năm đá vẫn bên nhau sóng vẫn vỗ dưới chân tình chung thủy thoáng Hạ Long cho hồn thêm thi vị em có cùng với màu áo rong rêu? Anh hóa thành tượng đá tình yêu trong mắt em xanh kiều diễm anh - cánh buồm hiển hiện bập bềnh trên sóng tình em.

Ngỏ

Thơ   •   20.11.2021
Một ngày mới lại nhú lên Tuổi mình cũng đã rụng thêm một ngày Gặp nhau đây, siết bàn tay Nghe mùa xuân đến trình bày yêu thương.

Mưa dồn xuống làng

Thơ   •   21.11.2021
Mưa dồn dập, đổ xuống làng Bờ tre, bụi chuối lại càng te tua Ễnh ương hát giọng quê mùa Bơi đùa trong đống nước thừa dâng cao Vườn nhà, chừ đã thành ao Rau xanh chừ cũng đã xàu thành dưa Vô tư, trời cứ đổ mưa Tội bầy kiến đói, bơi chưa tới bờ.

Man mác, mênh mông và đau đáu

Thơ   •   21.11.2021
Gió thổi tới, mây tuột lui Tôi văng khỏi Huế, về ngồi Bao Vinh Một mình. Hết sức làm thinh Nhìn đời, vất vưởng lục bình nổi trôi Mậu Tài gần một chút thôi Đắn đo Tiên Nộn, bồi hồi Thanh Tiên Chung dòng, mà sóng rất riêng Trăng Địa Linh, đã nằm nghiê

Trong màu máu đỏ

Thơ   •   21.11.2021
tôi đã hát trong vùng ánh sáng từ giấc mơ của những đứa trẻ lạc loài không ca dao không đồng dao không bài chòi tôi đã hát bằng sự tung bọt sục sôi của máu tràn và dâng từ ký ức

Nói chung là

Thơ   •   20.11.2021
Ta nằm nghe hơi thở ta Khi lên khi xuống lúc ra lúc vào Khi đời thực, lúc chiêm bao Nói chung là chẳng phút nào bình yên.

Bài hát buồn của loài chim tổ rách

Thơ   •   20.11.2021
trong cuống họng của ánh sáng đã có những tia tuyệt vọng đã có sự chấm dứt của những cơn gió chết không hình thù đã có sự trở lại của những khoảng không mọc cánh đã có nước mắt em chảy xuống bờ vai phố chật lội qua một ngày chán chường những tiếng th

Saigon 20h30

Thơ   •   20.11.2021
với Lê Liên Mưa tạnh hôn tạnh mắt chưa tạnh vòng tay chưa tạnh ghế đá chưa ấm vé sài gòn => nha trang bật khóc khoan cắt đại lộ khoảng khắc rối máu lên dập dã bấm phím xem giờ lên xe ô cửa kính cầm tù ánh mắt tin nhắn lộn nhào lòng bàn tay.

Cỏ mọc thành giếng cũ

Thơ   •   20.11.2021
miết theo con đường rễ cây nổi gân sần sùi một loài gió trườn như rắn độc sự lãnh cảm của từng chiếc lá sâu đục đang nhả ra một chùm âm thanh rạn nứt lũ ong mệt lử đôi cánh nhàu nát đâu đây có mùi xác lá câm rớt xuống miệng giếng đã điếc mấy chục nă

Buổi sáng bên hè

Thơ   •   20.11.2021
Khi hơm mưa gió tơi bời Sáng ni trời xửng lên rồi, đã ghê! Chim thì la úm bụi tre Vịt gà xúm lại bên hè, ré um Con trùn chết nghẻo cù đum Bụng giơ trắng bách dưới lùm ớt xiêm.

Động viên

Thơ   •   21.11.2021
Tôi vẫn cười đùa rất tự nhiên như đứa trẻ trong tôi có bốn mùa trong một ngày tôi biết giấu gió mùa đông lá mùa thu nắng mùa hạ vào lòng để tặng bạn màu xuân nụ cười trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn.

Tán

Thơ   •   20.11.2021
Em lạnh như là nước đóng băng Anh như tia nắng chốn thiên đàng Gặp nhau em quyết không nhìn mặt Nhưng gió bảo rằng: em sẽ tan.

Xác chết một người đàn ông

Thơ   •   21.11.2021
Xác chết một người đàn ông được bới lên năm 1980 thối vô cùng cậu học trò tiểu học ngơ ngác 30 năm sau anh ta vẫn còn nghe mùi xác chết ấy.

Miệt mài sương rụng

Thơ   •   21.11.2021
Ơi Quảng Trị! ta về Gio Linh ngắt Một loài hoa hoá máu ở trong hồn Em Dốc Miếu chờ ta nơi dốc quỷ Đêm Sa Lung khuya rít gió căm hờn.

Khóc cho bài thơ chết non

Thơ   •   20.11.2021
tôi viết điếu văn tiễn một bài thơ qua đời đêm qua bài thơ chết non sau cơn ức chế tử cung sáng tạo những cơn mưa khóc sướt mướt như em ngày chạm nỗi nhớ mùa theo cơn gió trôi tuột xuống nấm mồ cũ kỹ tôi hay hồn ma lẩn quẩn trong mái đời dột nát nhữ

Hơi thở

Thơ   •   20.11.2021
Hơi thở xoá khuôn mặt mình trên chiếc gương.

Xuân về khua sóng Vu Gia

Thơ   •   20.11.2021
Rất êm ả một buổi chiều xuân ấm Nắng ngọn tre trĩu xuống tóc hồn nhiên Xanh biếc bãi dâu hiền say mơn mởn Lạc sai hoa, vàng đất cánh hoa nghiêng Những cụ già che chiếc ô cũ kỹ Tay vân vê điếu thuốc lá to đùng Những đôi má đỏ bừng hương thiếu nữ Chạm

Một đêm cố quận

Thơ   •   21.11.2021
Có một tối ta về ngang chốn cũ Ruộng chiêm bao tấu khúc Tịnh Yên Đông Con suối ngược thiết tha lời sông núi Đá uy linh hội kiến nợ tang bồng Trăng Thường Đức lung linh hồn tráng sĩ Gốc sim già máu nhuốm lệ bi ca Màu đông tuyết xây thành cao chính kh

Kể lể của một buổi chiều Chúa nhựt

Thơ   •   21.11.2021
phía sau khung cửa nhìn ra mùa đông là chiếc hộp đựng tôi, khói thuốc và hũ rượu ba kích màu tím than gợi dục những cánh hoa sen giấy cởi trần suốt ngày im lặng như những đốt xương trắng ngày rét bén như dao sắc cứa từng lớp da tôi lũ kiến háu ăn tr

Khi hồn tôi lăng và tượng

Thơ   •   21.11.2021
nắng nhạt trên đỉnh Thương Sơn đã cuối đông của mùa ly biệt những chiếc lá biết co lại lặng yên dưới gốc hoàng hôn ướt màu sương tím hàng bia đá khắc vào ký ức của xứ sở những xảo trá và đớn hèn phía hạ lưu cửa biển hả to mồm nuốt những dòng sông khổ

Xạo

Thơ   •   20.11.2021
Bình minh ăn vụng mặt trời Để từng tia nắng vãi rơi mặt đường Xin đừng ăn vụng yêu đương Nụ hôn rồi sẽ tổn thương thấy bà!

Lạc

Thơ   •   20.11.2021
Đi dọc theo mùa rám nắng dưới chân núi mỏi dòng sông ô nhiễm tự nguồn dài thêm hành trình u ám ta nghe tiếng thở dài Cao Bá Quát siết buốt giữa hai hàm răng chiếc bóng ám ảnh giấc ngủ loài chim tự do ta ngồi bẹp xuống giữa hoang hoải mầm ươn lượm lặ

Nhà thơ là con kiến nhỏ

Thơ   •   20.11.2021
Như con kiến nhỏ tôi quan sát trong từng bước chân của tôi từng phút giây thoáng qua những câu thơ cần mẫn tôi tha từng ngày từng ngày chậm chạp về tổ tôi gọi đó là những chứng từ gốc mà tôi có được dĩ nhiên tôi không cần hoá đơn đỏ trong hành trình

Cô đơn

Thơ   •   21.11.2021
tiếng gọi cất lên từ lúc hoàng hôn mãi đến nửa đêm từ nơi ấy vọng lại tiếng dạ nhỏ nhẹ như hơi thở của người khản giọng mùa đông chết dầ

Sủa đêm

Thơ   •   21.11.2021
23 h 27 rồi Mà không ngủ được, cứ ngồi như ri Hỏi, tôi đang nghĩ suy gì? Hỏi, con chó sủa cái chi rứa hè? Hỏi xong, rồi lại nằm, nghe Con chó sủa, tiếng sủa đè lên tôi 23 h 32 rồi Rứa mà tôi, vẫn còn ngồi sủa khan.

Cháy vào mắt xanh

Thơ   •   20.11.2021
cháy vào mắt xanh màu hoa đỏ trái tim học trò

Nhập

Thơ   •   20.11.2021
Nửa đêm chuột quậy đùng đùng Cơn mê vội vã trong mùng chui ra Khói nhang thâm thấp là đà Nhập vào giấc ngủ rồi ra bàn thờ.

Cơn lũ đã qua

Thơ   •   20.11.2021
Cơn lũ đã qua bùn non ở lại nắng làm nứt ra những mảnh buồn.

Nhớ mùi nước đái

Thơ   •   20.11.2021
Đêm nay con đã ngủ rồi Cha thì ở tận phương trời xa xăm Hình dung, nhớ chỗ con nằm Cha nghe nước đái ướt đầm môi cha.

Góc phố câm có cơn mưa điếc

Thơ   •   20.11.2021
Góc phố câm không quên gót chân tôi cơn mưa ập tới tôi nép ngô đồng gió hất tung đời nhành lá tất tả vòng xe xới mưa mưa thấm tôi như em thấm tôi mùi lạ tình ướt sũng niềm đau sau lưng thành có cơn sấm sét trong ngực tôi có nhiều cơn giông phía tr

Nghĩa trang

Thơ   •   20.11.2021
Như ruộng bậc thang những ngôi mộ hàng hàng lớp lớp chung & riêng có tên có tuổi có quê có quán & không tên không tuổi không quê không quán hàng hàng lớp lớp lớp lớp hàng hàng ở đây quy tụ thành nỗi buồn khổng lồ rợn người muốn mang hài cố

Tiễn

Thơ   •   20.11.2021
Cỏ xưa mọc chỗ ta ngồi Khói nhang nhòe lấp bóng người lướt qua Bụi hồng vừa mới nở hoa Tiếng kinh thắp đỏ vân hà cõi không.

Chết

Thơ   •   20.11.2021
Bữa ni bụi chuối chết khô Đứng nhìn mai mốt sông hồ chết thiêu Thê thê gió thổi ngược chiều Lật trang sử, chết thiệt nhiều là dân.

Đôi lúc nghĩ

Thơ   •   21.11.2021
Đôi lúc nghĩ cuộc đời vui chi lạ! Vầng trăng kia ở tuốt phía trời cao Ta mải ngắm, thế là ta đạp cứt Trăng mỉm cười, ta thì bảo: không sao!

Sự cấm kỵ

Thơ   •   21.11.2021
Sự cấm kỵ rốt cuộc sẽ làm người ta hay nhắc đến và nhớ sự hiếu kỳ sinh ra từ đó sự thật sinh ra từ đó.

Niềm tin bị cướp

Thơ   •   21.11.2021
tôi chỉ còn một chút niềm tin bằng cục xà phòng tắm đêm qua lũ chuột đã cướp đi và tôi đã phát hiện ở xó bếp một ít niềm tin của tôi còn sống sót chúng gặm tưa lưa chỉ còn một tẹo tôi muốn vứt đi rồi lại vo tròn một đêm thôi niềm tin biến dạng và tiê

Mùa tóc úa

Thơ   •   21.11.2021
Em bỏ lại đằng sau, mùa tóc úa Cỏ đồi hoang khóc nấc mấy đời trăng Màu thế tục còn vương nhàu lệ ứa Bước chân cuồng có đuổi kịp sao băng? Bờ đá lạnh chưa tan từng nhịp thở Đỉnh phù vân sương trắng ngủ bao đời Sợi tóc bạc xâu lời kinh lở dở Máu khuya

Tiếng côn trùng

Thơ   •   20.11.2021
Gió khuya xé toạc nỗi niềm Đàn chơi vơi lạnh giấc chiêm bao về Mắt vô hồn giọt u mê Vầng trăng đã vỡ bóng đè ưu tư Chiếu chăn buốt giọng mỏi nhừ Rượu hoang mang, cháy lừ đừ qua tim Hư không gồng gánh nổi chìm Có nhau... đâu dễ mà tìm được nhau? Tiế

Ngày buồn

Thơ   •   21.11.2021
Tôi cúi xuống hôn cái chết của mình không trống chiêng không vòng hoa không giọt lệ tôi tan trong khoảng không im lặng.

Một dòng

Thơ   •   20.11.2021
Cuối cùng, chảy nước như mưa Cuối cùng, một trận gió lùa, trống trơ Trông xa, lớp lớp mơ hồ Ngó gần, san sát những mồ vô danh Ngàn năm, còn miếng mảnh sành Cứa bàn tay, rỏ máu tanh xuống đời!

Hoang hoang chiều

Thơ   •   20.11.2021
Hoang hoang chiều lửa phun khích niệm bầu trời kêu a tà run rẩy.

Chiếc răng hỏng

Thơ   •   21.11.2021
Rụng thì sắp rụng rồi đây Lung lay thì đã lung lay lâu rồi Xương mòn, tuỷ cạn đấy thôi Còn dây dưa nữa, còn tồi tệ thêm Tái tê ngày, nhức nhối đêm Lắm phen máu chảy ruột mềm mà đau! Cầu trời trốc gốc cho mau Nụ cười trở lại nguyên màu như xưa.

Tiếng thở dài

Thơ   •   21.11.2021
ngôi nhà đổ nát những sợi khói là đà không vỡ

Lối về

Thơ   •   21.11.2021
Con đường nắng, con đường xưa con đường ngợp gió, gầy thua dáng người một lần, chỉ một lần thôi em đi qua... và thế rồi... em đi Buồn hiu ngọn gió xuân thì bước về nghễnh ngãng còn gì đợi mong bơ vơ con nước ngược dòng hạ khô khoé mắt, phượng hồng b

Con đường máu

Thơ   •   20.11.2021
Nghĩ rằng sống mãi với nhau nên vô tư, chẳng biết màu thời gian giật mình, phảng phất khói nhang người sau, kẻ trước xếp hàng gọi nhau đây đói khổ, đó sang giàu cũng đều nhắm mắt đi vào thiên thu bao nhiêu núi hận, biển thù cũng về chung cõi sa mù mù

Xoá đi một tin nhắn và quên

Thơ   •   21.11.2021
Xóa đi một tin nhắn hủy diệt một thông điệp loài người xóa đi một cuộc chiến những thông điệp còn ở lại đến ngàn sau.

Ảnh động

Thơ   •   20.11.2021
Nhớ em, tôi hét giữa đêm Con ma sợ quá đạp mền bỏ đi Kim đồng hồ, chạy chậm rì Nhìn tôi cùng với những gì rất điên.

Góc phố câm có cơn mưa điếc

Thơ   •   20.11.2021
Góc phố câm không quên gót chân tôi cơn mưa ập tới tôi nép ngô đồng gió hất tung đời nhành lá tất tả vòng xe xới mưa mưa thấm tôi như em thấm tôi mùi lạ tình ướt sũng niềm đau sau lưng thành có cơn sấm sét trong ngực tôi có nhiều cơn giông phía tr

Bi chừ vẫn Huế

Thơ   •   20.11.2021
Vẫn sông nước cũ tơi bời Nhân gian, vẫn một mớ người xôn xao Từ đêm thành quách đổi màu Gió lang thang, nhảy xuống cầu Phú Xuân Em về ríu cả hai chân Mười phần tóc rối, chín phần môi cay Sông Hương tiếng hát chưa đầy Vầng trăng cũ, đã chết ngay giữa

Những oan hồn hoá đá

Thơ   •   20.11.2021
chuyện về một lão nông treo cổ chết trên dây oan nghiệt phía bầu trời hoàng hôn đỏ máu ngày chật hơi thở nâu những chuồng bò xây bằng đá núi hình nấm mộ xưa chuyện về một người đàn ông treo cổ chết theo con mình cha đẻ ra con và cha chết theo c

Con gà hắn gáy

Thơ   •   20.11.2021
Con gà gáy rách cả khuya Máu tuôn cổ họng đầm đìa nhân gian Con gà gáy giọng hờn oan Máu tuôn cổ họng nhân gian đầm đìa.

Em non em nước, ta về

Thơ   •   20.11.2021
Ta về cõng núi đi chơi Dắt sông đi dạo giữa trời mang mang Gặp em nước mắt hai hàng Khóc trăng cố xứ, lạy hoàng hôn xưa Ta về đốt cháy cơn mưa Xương muôn năm cũ, còn chưa xuống mồ Giọt chuông chùa, cứng đơ đơ Ngàn năm nhang khói vật vờ đất thiêng Ta

Nhớ một chiều Hà Nội

Thơ   •   21.11.2021
Nhớ một chiều Hà Nội em bên anh gió chạm vào tóc em như chạm vào nỗi ghen anh thầm lặng Hồ Tây xanh màu thu dịu nắng sóng chau mày khi đối diện em anh Nụ hôn nào cũng xanh màu thiên thanh đã nhuộm biếc nước hồ thu thăm thẳm có nụ cười nào làm anh say

Tiếng khóc chào đời

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng khóc chào đời và bờ môi tìm vú mẹ là khúc ca múa đầu tiên của giống nòi được lặp lại từng ngày.

Lời cỏ (I)

Thơ   •   21.11.2021
Trí nhớ lăn quay ra vệ đường mất ngủ Bàn tay vò nát miếng thời gian trần truồng giẫy giụa đen như cà phê Đêm nay Anh bóp chết những vì sao hão huyền trên trời thẳm Những vì sao đã mục rũ trăm năm Đang run rẫy vinh quang Đang lạnh lùng cõi chết Đang h

Thoáng chợ quê

Thơ   •   21.11.2021
Chợ quê giờ khác hơn nhiều nhưng chưa khá được, gieo neo vẫn còn người giàu, giàu vẫn ví von người nghèo thì vẫn mỏi mòn xót xơ! Lá trầu héo, miếng cau khô sắn khoai bắp chuối vật vờ vậy thôi tìm đâu một mảnh lụa sồi chợ trăm thứ vải, phận người rách

Ừ ừ! Té ra là vậy!

Thơ   •   20.11.2021
ông là người nổi tiếng ông là hàng xóm của một người nổi tiếng hai ông có điểm chung về sự nổi tiếng và hai ông có điểm riêng biệt để tạo ra sự nổi tiếng về điểm này ông hơn ông bạn nổi tiếng ông viết thơ như ngốn một nạm rau muống đọt chấm mắm nêm

Trên cao nguyên mùa đông nghe đá thở

Thơ   •   20.11.2021
mùa đông âm ỉ cháy trong nách lá anh bám chặt từng nụ hôn đứng dậy gió lùa nghẹt thở anh cố níu giữ một chùm ánh sáng đang hôn phối cùng mùi hương của núi chiếc váy em sóng sánh niềm kiêu hãnh đang kéo anh treo ngược triền si muội những âm thanh hóa

Rơm thành tro

Thơ   •   21.11.2021
Rơm đã thành tro len trong bùn tìm rễ lúa.

Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng

Thơ   •   20.11.2021
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng như cơn đói dẳng dai đen nhẻm suốt cuộc hành trình của tuổi những trận mưa hồ đồ chui lên từ lỗ cống bào mòn niềm tin vòng mây trắng hú gọi những oan hồn đang còn thoi thóp sống chập choạng vầng trăng rỉ máu dậy

Gặp hai cái chết đầu năm

Thơ   •   20.11.2021
Sáng ni dậy sớm cho gà ăn có con chuột chết nằm cứng đơ nơi góc chuồng hôm qua trời lạnh quá có thể nó chết đói bầy gà thờ ơ cứ mổ lúa thóc liên hồi chắc chúng nó nghĩ đêm qua con chuột cống uống quá chén con chó cong đít sủa có thể là chiến tích của

Ừ thôi mùa thu

Thơ   •   20.11.2021
Thôi. Mùa Thu. Phố. Buồn tênh Mưa lưng nửa giọt. Người quên gội đầu Đem vô tình, ném vào nhau Quay lưng, phố đớp một câu chửi thề.

Nóng dữ hè!

Thơ   •   21.11.2021
Trời nóng, thương mẹ gà ấp trứng Chó thè lưỡi thở, người như điên Hôn nhau đến độ không còn hứng Ngủ với tình nhơn trong chảo chiên Mồ hôi ríu rít mồ hôi rụng Máu biếng tuần hoàn, máu đã xanh Đêm chết, nên bầu trời đã lủng Một bầy sao nhảy rất lưu ma

Tất nhiên trong đêm tối những bóng ma đã giấu tiếng thở

Thơ   •   21.11.2021
Đã cố gắng hết sức để giấu tiếng thở của mình trong đêm mịt mùng bế tắc đã kiệt sức đã bắt đầu xuôi tay những tiếng hát của một thời đã vào quán nhậu giục thúc cạn ly đã bắt đầu mê muội những ca từ diễm lệ của một thời chưa bao giờ nghe được đã bắt đ

Gió Nam

Thơ   •   21.11.2021
Gió Nam thổi suốt đêm qua Đốt cho cái ngủ ướt nhoà mồ hôi Trưa nay rặn mãi một hồi Cơn mưa mới rụng được đôi ba hòn Thương cho bụi ớt mi nhon Đã vàng chiếc lá, đã giòn cành xiêu Cơn mưa làm nóng thêm nhiều Sặc mùi hơi đất làm thiu đường làng Con chó

Ngày về

Thơ   •   20.11.2021
Anh về ngược gió Ba Khe Thấy con bươm bướm nằm đè lên hoa Một mình ngồi ngó Vu Gia Tự dưng thấy rất chi là nhớ em.

Ngôi mộ cũ

Thơ   •   20.11.2021
Ngôi mộ cũ chùm hoa dẻ vẫn toả thơm khói hương cũ.

Khúc hoan ca lẫm liệt

Thơ   •   21.11.2021
nắm tay dĩ nhiên là khoảng trời mở ra phía trước của em và anh những tia nắng bình minh giao phối vội vàng những nụ hôn của cát bung nở lách tách những vị thơm cà phê còn sót trên môi mùa cám dỗ nắm tay những sự rối rắm hiển nhiên mạch lạc máu chảy đ

Mù 2

Thơ   •   20.11.2021
Em từ biến thể cuộc vui Mắt xanh truy sát, nụ cười điều tra Đầu non chật chội khuya tà Con trăng tử trận phía ga tuyệt mù.

Chí

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua xỉn rượu quá trời Sáng nay tỉnh lại, bồi hồi xỉn yêu Lơ thơ trưa, lác đác chiều Con chim ríu rít muôn điều ái ân.

Vọng phương Nam hành

Thơ   •   20.11.2021
Gửi Đoàn Trung Hữu Người đi hun hút phương Nam hành Chỉ một mình ta với khói xanh Mưa rét Hà Đông nằm nhớ Huế Một ngày như gió cũng mong manh! Thì thôi mây trắng bay về núi Một chén hồ trường ta với ta Hẹn người mai mốt về phương Bắc Ta đãi dư

Uống Làng Chuồn ở Hắc Mộc Nhai

Thơ   •   20.11.2021
Riêng tặng nhà văn, hoạ sĩ Lê Minh Phong Nửa trưa ở Hắc Mộc Nhai Ôm tranh và rót lai rai, hết mình Chân tay khóc biển nhiệt tình Cọ trần gian đã xuất tinh hoa nhiều.

Ngôi mộ lặng thinh

Thơ   •   20.11.2021
Ngôi mộ lặng thinh cơn gió đập đầu vào tấm bia ướp xác mình bằng mùi nhang khói.

Trọ đêm Hà Nội

Thơ   •   21.11.2021
Buồn chi con mắt phố phường Cây me gục khóc bên đường Cổ Ngư Tháng Năm nắng nóng mệt đừ Anh ngang Phố Huế, chần chừ gót đêm Mưa bất chợt, ướt tèm nhem Tựa lưng quán cóc mà tìm cà phê Đời anh quen lắm vỉa hè Dấu rêu mọc rễ xanh lè tim anh Tình tang sợ

Sự hấp hối

Thơ   •   21.11.2021
Sự hấp hối là chiếc lưỡi tập nói hơi thở che mù con mắt.

Tôi đã đến một lần và ra đi mãi mãi

Thơ   •   21.11.2021
Này sông, đã cạn từ nguồn Này non núi cũ, đã buồn cội xưa Nắng bầm, chết ngắt dưới mưa Bàn chân hồi cố còn chưa trở về

Chớm thu

Thơ   •   21.11.2021
Bàn tay cô gió Chạm xanh mặt hồ Giọt sương nho nhỏ Làm nồng lá khô Đã thơm tập vở Đã mềm gót son Thu về chạm ngõ Cốm thơm ngợp hồn.

Gặp chi cắc cớ rứa trời?

Thơ   •   21.11.2021
Chết cha mệ nội tui rồi! Tự nhiên quên trớt những lời ngày xưa Gặp em mà ngỡ như đùa Hai hai năm, cũng đã vừa u mê Nói thì vẫn tiếng nhà quê Cười thì cũng đã hôi ê giọng cười Em chừ người cũng ra người Tui chừ răng giống đười ươi quá chừng Cầm tay mà

Hư huyễn

Thơ   •   21.11.2021
Đây xương máu, đó cơ đồ Cuối cùng là khói là tro thôi mà Từ khi nước mắt chảy ra Nụ cười cũng đã nhạt nhoà đức tin.

Mỏi gót dã tràng

Thơ   •   20.11.2021
Loanh quanh, rồi cũng mệt đừ Tiếng chuông Thiên Mụ hình như cũng buồn Từ ngày em bỏ ta luôn Hàng bia Văn Thánh bảo tồn nỗi đau Lom khom ta đọc chữ Tàu Nhớ lời em nói đêm nào mờ trăng «Người đi vào cõi vĩnh hằng Phương danh còn lại hai hàng bia đây A

Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt

Thơ   •   21.11.2021
Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt chỉ nghe những âm thanh mang màu đỏ trong tiếng rên lịm dần.

Cái gạt tàn thuốc là cái tiểu sành

Thơ   •   20.11.2021
Cái gạt tàn là cái tiểu sành điếu thuốc là tôi anh đốt đi tôi cháy linh hồn tôi còn nguyên trong những điếu khác.

Lửa trong nấm mộ

Thơ   •   20.11.2021
Lửa trong nấm mộ thắp lên linh hồn ta ngồi trong mộ thắp từng nụ hôn.

Nửa đêm mưa nghe bàn chân lạnh ngắt

Thơ   •   20.11.2021
Thằng con ho cả đêm cựa quậy cơn sốt mèo kêu   móc ruột cơn rét biết tôi còn sống khi nó lấy chân khèo bàn chân trái rồi lại khèo bàn chân phải tôi vợ tôi ba chặp vỗ vỗ mông thằng cu rồi ba chặp rờ rờ trán thằng cu cứ thế giấc ngủ thằng con đứ

Mưu sinh

Thơ   •   20.11.2021
những băng vệ sinh nhầy nhụa những ve chai bao ni lông thức ăn thừa mứa những giấy những và những xác chết xen lẫn những rác rưởi vô hồn bốc mùi quen thuộc thành phố người dân ngang qua quăng cái nhìn bịt mũi chị lao công không cần khẩu trang cái mù

Con đang nhoẻn miệng cười

Thơ   •   20.11.2021
Con đang nhoẻn miệng cười còn giận anh hãy im lặng và xếp tã?