Ngày vĩ đại

Thơ   •   Thứ sáu, 05/11/2021, 15:29 PM

I Lịch sử có nhiều thế kỷ nhiều năm nhiều tháng nhiều ngày Nhưng năm tháng này chói loà, hoá thân, đột biến Là cấp số nhân, là tổng số thành Là sức mạnh của trăm ta nhân với triệu mình Là sự vật cộng vào nhau. Trái chín. Là lên men. Thời cơ đến trước

Nội dung bài thơ: Ngày vĩ đại

I

Lịch sử có nhiều thế kỷ nhiều năm nhiều tháng nhiều ngày

Nhưng năm tháng này chói loà, hoá thân, đột biến

Là cấp số nhân, là tổng số thành

Là sức mạnh của trăm ta nhân với triệu mình

Là sự vật cộng vào nhau. Trái chín.

Là lên men. Thời cơ đến trước giờ nó đến

Là rồng bay.

Ta reo vui sao bỗng chốc khóc ròng,

Cái hữu hạn lòng ta oà lên vì gặp cái vô cùng

Tỉnh thức vĩ đại mà cứ ngỡ cơn mơ vĩ đại,

Có phải ta vừa giành lại non sông, có phải?

Có phải chớp mắt nhìn trời đất đã về ta?

Có phải ba chục năm trời hay mới hôm qua?

Nào lấy gì để đo nào? Lấy lịch sử ra đo

Ta đo mãi mà không sao đo nổi

Ta từng lấy Bạch Đằng đo Điện Biên, lấy Điện Biên đo hạ B52 trên trời Hà Nội

Lấy hào quang xưa đánh giá hào quang mới

Nhưng làm sao có thể đo thế kỉ xưa cùng với thế kỷ này?

Lịch sử, sợi chỉ hồng. Ta sâu các chiến công như ngọc vào dây

Viên ngọc thời Hồ Chí Minh chói ra khỏi cả thời gian nó chói

Tổ quốc nâng niu hạt chuỗi

Hẳn Bác sẽ hôn lên chiến công mà ta dâng Bác sáng mai này.

II

Sự vật chuyển vào cơn lốc

Thời gian bôn tập

Anh cán bộ nửa đêm được lệnh trên về xã

Đốt dép lên làm guốc để về

Chưa tàn đôi dép chưa mọc mặt trời đã giải phóng xong ba ấp

Cờ sao mọc dậy rồi dưới ánh sao khuya

Tôi viết giữa đêm khuya tên các đô thành ngày mai ta chiếm lấy

Gió thời đại thổi vào trang giấy

Mỗi ngày một quận lỵ

Một đêm bao phố phường

Ta chưa xong một câu thơ thì đã thu hồi hàng trăm dặm đất

Tin thắng mỗi ngày mọc trước vầng dương

“Ngày mười tám trận Chi Lăng, Liễu Thăng thất thế

“Ngày hai mươi trận Mã An, Liễu Thăng cụt đầu

“Ngày hai lăm bá tước Lương Minh bại trận tử vong

“Ngày hai tám thượng thư Lý Khánh cùng thế tự vẫn”...

Lịch sử có lặp lại không, hỡi Bình Ngô đại cáo?

Mỗi trái tim muốn cùng triệu trái tim thời đại mình thông báo:

Buôn Mê THuột ngày 10 tháng 3 đón điểm huyệt tuyệt vời

Rụng Côn Tum, Plei Cu 18 – 19 tháng 3 giặc tháo chạy tơi bời

Ngày 26 – 3 các vua xưa ở Ngọ Môn lại cúi đầu dưới sao vàng rực sáng

Ngày 29 – 3 thiết giáp tiến hai hàng vào sân bay Nước Mặn

Đà Nẵng đây chỉ nghìn quân ta mà mươi muôn lính nguỵ chửa hoàn hồn

Tổ quốc thu về bán đảo Sơn Trà và những Ngũ Hành Sơn

Trúc chẻ ngói tan

Cchawngr thể gì đảo ngược

Khi cần, ta kiên trì đánh giặc bốn nghìn năm

Nhưng khi khác ta lại là thần tốc!

Loang loáng bên đường trăm vạn khải hoàn môn

Ta ngang dọc núi sông, xoay chuyển địa bàn,

Đưa thế trận ta từ chót Trường Sơn về tận bờ Đông Hải,

Với nhân dân, ta là một hoá thành ra triệu mũi

Theo cái hướng từ vạn đời, đổ dọc xuống phương Nam

Thoát một cái ta thu hồi Tuy Hoà, Cam Ranh, Đà Lạt, Nha Trang...

Nơi này thọc sâu, nôi kia bóc vỏ,

Tấn công từ xa, vùng lên tại chỗ

Nghi binh nơi này, kỳ binh nơi nọ

Thế quân đi như sóng biển lan tràn

Ta hốt gon quân thù Phan Thiết, Phan Rang

Rồi cả cánh cửa thép miền Đông ta đạp đổ

Xuân Lộc, Biên Hoà, Vũng Tàu... tan vỡ

Trăm vạn hùng binh ta đã chiếm Sài Gòn

Sài Gòn! Cuộc chiến 30 năm, 116 năm giờ kết thúc

Tính từ nổi đau Lục Tỉnh Nam Kỳ

Từ vết nhục ở Ô Cửa Bắc

Hơn nửa thế kỷ rồi từ lúc Bác ra đi

Nay mang cờ đỏ tên Người, chúng ta trở lại

Danh hiệu Bác bay trên sụp đổ của quân thù

Tên đế quốc Mỹ lẫy lừng đã thành tên chiến bại

Độc lập này bền vững đến thiên thu.

Cả đất nước ùa theo nửa mừng nửa khóc

Mỗi chúng ta rưng rưng như chợt thấy Bác Hồ

Kìa tiếng chuông reo trên nhà sàn của Bác

Tin báo tiệp về ở giữa trang thơ

Da Bác đỏ hồng, tóc Bác bạc phơ

Kìa Bác đang xuống nhà sàn từng bước gấp

Hoa sen trắng, hoa sen hồng nở bừng theo mỗi bước

Bác đi giữa cháu con, sông núi đang chờ

Mùa sen lớn này Bác chia đều cho Tổ quốc

Thơm vào bốn mươi triệu hồn người hương của Tự do.

III

Đêm nay sao sáng khắp vùng trời cao thấp

Sao trên trời và sao dưới đất

Trăm thành phố hai miền ngày hội lớn nhân dân

Rực đuốc đèn và điệu múa kỳ lân

Tôi muốn bay lên cao nhình xuống non sông cho thoả mắt

Từ Mục Nam Quan đến Cà Mau tít tắp

Cái ánh sáng lạ kỳ của lúc hoá thân

Buổi bột phát lượng biến lên thành chất

Tiếng đại bác cuối cùng. Và thời đại sang xuân.

Bước ngoặt. Ta ở vào bước ngoặt

Mỗi điều múa lời ca như cũng có thần.

Ngoặt một cái ta có gấp đôi đất và gấp đôi trời bể

Hồn ta mở rộng rinh bốn phía

Bắc lòng ta Nam lòng ta đều chói rọi sao vàng

Ta đưa tay ôm sông núi vào mình vào gọi: Việt Nam.

Ngoặt một cái non sông sạch làu bóng giặc

Pắc Bó nhìn thấu suốt tận Cà Mau

Không một bóng mây thù nào che lấp mắt

Liền trời ta một tấm ngang đầu

Ngoặt một cái ta lành nghìn vết thương Bến Hải

Cả Tổ quốc Hùng Vương liền một dải

Ngoảnh mặt nhiền đâu cũng thấy anh em

Ngoặt một cái sạch hết bùn, chỉ có hoa sen.

Ôi đất nước từng quen nhiều bước ngoặt

Chính giữa cơn đói chết triệu người mà Sao vàng Tháng Tám bừng lên

Cá hoá rồng và Bụt hiện thường xuyên

Ở đất nước thường sống bằng tiềm lực

Trong mỗi quả thị nghèo luôn có một nàng tiên.

Ngoặt một cái, Phù Đổng vươn mình lên một cái

Ta vứt hết thương đau và thành vĩ đại

Để cho đến bước ngoặt này, ta đi ngót ba mươi năm

Ở đất nước bốn nghìn năm này, không ai tính thời gian

Không kể chiến hào, chỉ tính chiến công

Không ai ký tháng ngày và tuổi tên mình dưới máu

Ôi hôm nay thắng giặc rồi, vết thương ta, ta chả giấu.

Máu đã thấm lên trang sách, bao lần.

Đánh giặc mà, đâu có phải du xuân!

Sông núi ta là nhà viết sử biên niên ghi máu ấy

Từ xương thịt em Tám đầu tiên hình hài thành đuốc cháy

Lửa sáng Sài Gòn nay có lửa thân em

Từ ca lô sao vàng những Nam tiến đầu tiên

Ngỡ mình ngã xuống, sau mình không còn ai ngã nữa

Nào hay đâu dân tộc tiếp sau ba mươi năm vẫn Nam tiến hành quân qua lửa

Cho đến hôm qua khi vinh quang kéo ngọn cờ hồng

Ở ngày cuối cùng, giây phút cuối cùng, tích tắc cuối cùng,

Vẫn có người cuối cùng phải ngã

Đấy là cái giá cuối cùng ta phải trả

Để quân giặc kéo cờ trắng đầu hàng lên mọi chỗ

Phải có người chấm dứt trang thơ bằng giọt máu anh hùng.

IV

Ta đánh giặc năm sáu mốt, sáu tư, năm hai, năm bảy

Ta đánh mùa hè năm bốn lăm, năm lăm, sáu lăm và bảy mươi lăm

Ta đánh mùa ướt, mùa khô, mùa thu, mùa đông, mùa hạ hay xuân

Đánh tất cả các năm, tất cả bốn mùa, tất thảy.

Ta đánh giặc bằng tất cả núi sông, tất cả xóm làng

Nơi hẩm hiu nhất cũng thành nơi lịch sử

Đánh với sức tất cả mọi người, mọi gia đình, nửa gia đình với gương lành hay nửa mảnh gương tan

Dù máu có thành tro thì tro ấy lại đầu thai thành ngọn lửa.

Ta đánh giặc suốt ba mươi năm trời chẳng cần có ai thay

Cả dân tộc không một ai là quân dự bị

Không sắt thép anh hùng thì không thể thành người và sống được nơi đây,

Kẻ non gan cũng phải hoá anh hùng mà diệt Mỹ.

Ta đánh giặc ba mươi năm trời, đổ máu ba mươi năm trời nhưng không gọi: chiến tranh,

Ba mươi năm tập kết, ly biệt, chạy càn, sơ tán, tản cư, tất thảy đều là đánh giặc

Dù phải hy sinh đến xương thịt mình, ta không gọi hy sinh

Không có gì quý bằng Tự do Độc lập.

Ôi Bác, câu nói đơn xơ mà ngày nay ta mới hiểu hết Người

Nhân dân khóc mỗi lần trông ảnh Bác

Đất nước vinh quang thì đã vắng Bác rồi

Ba mươi năm ấy Người đã sống cùng ta những ngày gian khổ nhất

Những ngày giấc ngủ Bác bị cắt nửa chừng vì những cơn gió xiết ngang sông Bến Hải

Máu lòng Người đau tận chót Cà Mau

Miệng Người đắng vì bát cơm Phú Lợi

Tóc bạc phơ nhanh từng sợi trên đầu

Ba mươi năm, cho tôi kính chào các Anh tôi những mái tóc trắng màu, những mái tóc hoa râm

Khi theo Bác ra đi, tóc các Anh còn xanh, bây giờ tóc bạc.

Dù phai màu cùng với tháng năm

Mỗi sợi ấy đều trắng màu vì Tổ quốc.

Ba mươi năm chúng ta đi không chệch một con đường

Nghĩ cho mấy cũng trở về cái gốc

Đánh nghìn trận trăm phen, đổi mấy chiến trường

Cũng chỉ để giải phóng miền Nam và Thống nhất

V

Em hãy ca cái thời đại mở mắt cho ta nhìn cao cả

Đến hôm nay ta mới thật hùng cường

Ở đây không có ai trong cơn đau đem chôn kiếm xuống bùn

Nhưng phải chiến thắng lớn thì dân tộc mới chói ngời bản ngã.

“Ta đã tìm ra ta” trong Rạch Gầm, Đống Đa, Hàm Tử, Chi Lăng

Và “Nhân loại tìm ra ta” trong cách mạng tháng tám Hà Nội Điện Biên hay ở Bạch Đằng

Nay nhân loại gọi và ta nghe thời đại gọi

Thì Việt Nam là người lính đi đầu ở giữa hàng quân

Ta ra đi từ nền văn minh lưu vực sông Hồng

Cả dân tộc bay theo hình chim Lạc

Nhưng cho đến nay ta mới thực giống mặt trời ta trên những trống đồng

Chiến thắng ấy là vầng dương Tổ quốc

Chim sẽ bay về từ Bà Rá, Bà đen qua Trường Sơn cho đến đỉnh Hoàng Liên

Rồi về đậu nơi Phong Châu đất Tổ

Các vua Hùng dày công dựng nước cho ta. Ta gắng giữ.

Lời Bác dặn muôn đời con cháu giám đâu quên.

Ôi năm nào nửa vầng trăng anh cách trở nửa trăng em.

Đến sông núi cũng chia làm hai nửa

Nay Tổ quốc đã rằm. Cơn hội ngộ

Người đoàn viên mà dân tộc cũng đoàn viên.

Trên đàn xưa em hãy đặt những ngón tay hồng những ngón tay thon

Mỗi giây ấy ca vang thời đại mới

Ca: Tổ quốc nghìn thu bền vững mãi

Tất cả bọn đế quốc đổ vào bờ này đều như bọt bể rồi tan.


Bài thơ Ngày vĩ đại của tác giả Nhà thơ Chế Lan Viên - Phan Ngọc Hoan, Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Chế Lan Viên - Phan Ngọc Hoan, Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai

Nghệ danh: Chế Lan Viên

Tên thật: Phan Ngọc Hoan, Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Chế Lan Viên - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Chế Lan Viên, Thơ Chế Lan Viên, Nhà thơ Chế Lan Viên, Tập thơ Hái theo mùa

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Hái theo mùa (1977)

Đến con trẻ cũng lưu đầy ư, nước Mỹ?

Thơ   •   05.11.2021
Xin Đức Mẹ bế Chúa hài nhi cho chặt Chúa trong tay mẹ mà, đâu đâu phải mồ côi Nếu cần thiết, xin Mẹ cầm lấy súng Kìa phi cơ đang sà xuống săn mồi. Cầu không-vận chúng bắc giữa nỗi đâu ta và tội ác Của những con măng-xà-vương thế kỷ hai mươi Vận-trù m

Các anh xưa

Thơ   •   05.11.2021
Ôn Như Hầu, con sông chảy hút phía siêu hình Nguyễn Du, vết thương lòng ta phí máu Yên Đổ, tiếng anh khóc, dẫu cười không thể giấu Và Tú Xương cười gằn như mảnh vở thuỷ tinh Chúng tôi thắng nơi các Anh xưa bỏ cuộc Nhưng thiếu các Anh là điều không th

Tiếng gọi

Thơ   •   05.11.2021
Hai mươi năm, tên những chiến dịch trận càn nhiều không nhớ nổi Những cuộc chia tay không đếm hết tựa sao trời Chị vẫn nhớ cái mồ hôi áo chồng đêm đi tập kết Và khi tiếng sóng xa bờ, một tiếng gọi "Mình ơi!"

Dây thép gai

Thơ   •   05.11.2021
Con bướm sà vào bụi hoa dại bên đồi Vụt lên, bay mất Suýt nữa cánh mày bị đứt Nấp dưới cành hoa là một bụi gai Cái giây thép gai đồn giặc Sống lâu hơn cả bọn giết người Xương thịt chúng tan vào bụi đất Gai ghiếc đang còn, vẫn cứ sống dai Gai, gai, ga

Vào lịch sử

Thơ   •   05.11.2021
Năm thứ 1972 công nguyên, năm thứ 197 Huê Kỳ Tên Tổng thống thứ 37 xứ này đi vào lịch sử Mang bốt đi thẳng vào theo lối hắn ta Khi hàng triệu B.52 lấy con trẻ Khâm Thiên làm mục tiêu quân sự Ních-xơn tay phải giết người, tay trái cầm hoa Vào lịch sử,

Gửi Nguyễn Du

Thơ   •   05.11.2021
Trong trăm trứng Âu cơ, Anh trứng lép Mẹ xót thương đã ủ hết lòng Chung một chất chia đều cho nhân loại. Hay là một tình nhân. Thì cũng thế! Gắng trả cho đời hơn cả số đời cho Mẹ sẽ giàu thêm nhờ cả những mùa út lép Và đấy là điều kỳ diệu của hồn thơ

Tương quan

Thơ   •   05.11.2021
Rặng vải bên sông Trái đã ướm hồng Chỉ chờ một tiếng chim thôi Là trái ngọt Tu hú ơi, sao mày chưa chịu hót Màu đỏ nóng lòng, mày biết hay không? Tiếng chim chói ngời ở cổ Chỉ chờ cho sắc đỏ chín muồi Là ngọc xổ Chỉ chờ cho màu hồng ngọt lự Tiếng ch

Và ong

Thơ   •   05.11.2021
Nhà thơ như con ong biến trăm hoa thành một mật Một giọt mật thành, đòi vạn chuyến ong bay Nay rừng nhãn non Đoài, mai vườn cam xứ Bắc Ngọt mật ở đồng bằng mà hút nhị tận miền Tây.

Hoa súng tím

Thơ   •   05.11.2021
Từ lúc mê súng tím Mới hiểu hết sen hồng Càng biết yêu mùa hạ Dâng màu sắc song song...

Hoa trong vườn mẹ

Thơ   •   05.11.2021
Lớn lên Anh quên Mình từng là chú bé Trong vườn hoa của mẹ Bỗng sáng nay hoa gọi Chú bé kia lại về Anh đưa tay chú dắt Để hoa vàng lôi đi...

Biện chứng

Thơ   •   05.11.2021
Những giọt máu đỏ giữa rừng hoang hay trong khảm Chí Hòa Đi theo luật biện chứng, suối ngầm trong đất tối Sẽ hồi sinh giữa một ngày đồng khởi Thành chiến trận. Thành cờ. Thành lúa chín. Thành hoa. Nghe sóng ngỡ lòng mình Vỗ một đời không nghỉ Những

Quá nửa đường

Thơ   •   05.11.2021
Trận đánh chìm vào rừng sâu đang khỏa lại Xác chiếc Zin nằm rất yên lành Lá vào buồng lái Hoa rừng leo quanh Chiếc xe không về miền Bắc nữa Cũng không ra kịp chiến trường lịch sử Cháy dọc Trường Sơn Nhưng đêm đêm nhìn đồng đội hành quân Biết mình đ

Tiếng cười năm đói

Thơ   •   05.11.2021
Tết. Ăn chuột nướng và hút lá rừng thay thuốc Giữa Trường Sơn thèm một điếu Trường Sơn Diệt xong địch, đói suýt không bò về được Nhưng nghe thơ Xuân vẫn dậy tiếng cười ròn.

Hương trái đất

Thơ   •   05.11.2021
Ăn phải bùa các nhà thơ, ta yêu trái đất đến trăm lần Dẫu hóa thành hương bay đi còn quyến lại Dù có thể sống triệu năm ở Kim tinh Hùng tinh hay sao Chổi Để được một ngày trên trái đất hoá tình nhân.

Hương lúa vào chùa

Thơ   •   05.11.2021
Gió ra chùa thơm hương Gió vào chùa thơm lúa Cà sa màu chiêm vàng Phật khó ngồi tĩnh toạ Trong mùa chiêm quê hương.

Đói

Thơ   •   05.11.2021
Túi gạo rơi xuống suối Nhào theo mà vớt lên Có gạo rồi thiếu lửa Mưa dầm ướt hết diêm Chọi đá và cọ tre Đói, suốt đêm hì hục Chén bát vỡ hết rồi Lá rừng làm bát múc Hơi gạo làm tỉnh người Ăn xong như sáo sậu Tớ tớ và cậu cậu Đời vui biết mấy mươi Nhớ

Vào chùa

Thơ   •   05.11.2021
Bé Vàng Anh vào chùa Yêu nhất ông Phật út Bé con mà làm bụt Được Vàng Anh cho hoa.

Chân trời

Thơ   •   05.11.2021
Anh như người chạy ngút hơi về trang giấy Về đến nơi, nó đã hoá chân trời Cái ánh nắng trên cao lừa anh đấy Anh ngỡ còn sớm mà, hoá đã tuổi năm mươi.

Gửi nhà thơ lớn Chi-lê: Pa-lơ-lô Nê-ru-đa

Thơ   •   05.11.2021
Giữa một ngày vui mà tôi chẳng dám vui Vì tôi biết anh đang đau khổ Tôi giận giữ giữa ngày giận dữ Anh đang trăm lần giận dữ hơn tôi Giữa lúc anh ta định biết dây đồng thành những giấy tơ Chúng nó đem đất hoa làm ra đất máu A-gien-đê chết rồi Nhưng A

Tiếng chim (II)

Thơ   •   05.11.2021
Con chim gù ở Ti-ra-na Anh đã nghe trong rừng Szi-li-ghet Vẫn là chim năm trước Thái Bình Đâu cũng xem từng hồi im lặng Sau tiếng chim, còn lại mình anh Anh lắng mãi, chim không gù nữa Anh biết em đâu đó, đang nhìn Khi chim hót, tình yêu gợi nhớ Và k

Hương lúa hương rừng

Thơ   •   05.11.2021
Ngủ yên cả cánh đồng Chỉ còn hương lúa thức Mang lòng theo hương bay Đến tận người đánh giặc. Hương rừng vào trạm gác Hương gì ? Ai biết tên Nhớ một mùa hái gặt Mà chiến trường ngỡ quên.

Pháo binh

Thơ   •   05.11.2021
Pháo binh ta trên đỉnh nhọn Trường Sơn Vai thâm tím và ngón chân đỏ tấy Chưa tháo giầy máu ứ đã trào tuôn. Câu thơ phải biết đau từ chỗ ấy.

Thà nó cứ là thằng mất dạy

Thơ   •   05.11.2021
Nó rơi xuống từ chín nghìn thước cao Trước mặt những người dăm phút mới đây bom nó nhắm vào Kêu khát và gào xin dược uống Mặt mếu máo, tay trỏ vào cổ họng Rót cho nó một chén trà, ngỡ nó uống ngay Không, nó kính cẩn nâng trà với cả hai tay Nâng quá

Hai bờ Bến Hải

Thơ   •   05.11.2021
Sông Ngân Hà tình yêu cháy rực hai bờ ai cũng thấy Anh và em chưa đến đấy bao giờ Ly biệt đoàn viên ngày nay là giữa đất bùn và bom đạn Mỗi con sông đôi lứa ngày nay đều chia cách đôi bờ.

Thỏ thẻ hoà bình

Thơ   •   05.11.2021
Nghe Ních-xơn thỏ thẻ hòa bình Cô hàng xóm đào hầm trú ẩn Những đơn vị lên đường ra trận Biết lâu dài còn phải hy sinh.

Vẫn cành mai ấy

Thơ   •   05.11.2021
Mùa xuân dẫu có về qua đấy Cỏ nào mọc được trước rào gai Mười dặm xóm làng xe ủi sạch Nói chi vườn mẹ một nhành mai.

Làm Hăm-let ở Việt Nam

Thơ   •   05.11.2021
Nếu Hăm-let ở Việt Nam, anh sẽ không mân mê trên tay một chiếc sọ dừa Ních-xơn chả thù các đầu lâu triết học Đã hủy diệt là sạch sành sanh tất Một tí xương con, nó cũng không chừa Không phải vô cớ đâu mà đầu cực này chúng nghĩ ra bom bảy tấn Và khép

Kém mắt

Thơ   •   05.11.2021
(Tặng Tế Hanh) Trời chiều nắng xuân đẹp Khó đọc sách trong chiều Tuổi năm mươi mắt kém Đôi mắt thường phải nheo Khám mắt, bác sĩ bảo Thị lực anh giảm nhiều Mấy phần trăm gì đó Ai biết là bao nhiêu! Chữ lớn ở trên tường Đứng xa không đọc nổ

Ngày vĩ đại

Thơ   •   05.11.2021
I Lịch sử có nhiều thế kỷ nhiều năm nhiều tháng nhiều ngày Nhưng năm tháng này chói loà, hoá thân, đột biến Là cấp số nhân, là tổng số thành Là sức mạnh của trăm ta nhân với triệu mình Là sự vật cộng vào nhau. Trái chín. Là lên men. Thời cơ đến trước

Pho, tên mẹ mìn của thế kỷ hai mươi

Thơ   •   05.11.2021
Hôm nay Giôn-xơn mày giết được bao nhiêu trẻ con ? Mẹ mìn Pho, mày cướp và buôn chừng bao nhiêu trẻ ? Nghề làm thiếu nhi, cô nhi Việt Nam đâu có dễ dàng Mẹ và cha là đích của bom Còn con cái thành hàng hoá trong trò buôn nô lệ. Không là đắt cũng khô

Tiếng bom

Thơ   •   05.11.2021
Thức dậy tiếng bom gầm Chỉ thấy trăng sáng rỡ Chói nửa màn em nằm Chói trên sông một nửa Chỉ ánh trăng là có Và tiếng bom là không.

Tự trách mình

Thơ   •   05.11.2021
Anh lắm lúc như nhân loại trước ngày tìm ra lửa Cầm trên tay hòn đá rồi lại bỗng quăng đi Vẫn biết có hồn trầm chờ ta trong ruột dó Nhưng đợi dó thành hương không đủ sức kiên trì.

Tập qua hàng

Thơ   •   05.11.2021
Chỉ một ngày nữa thôi. Em sẽ trở về. Nắng sớm cũng mong. Cây cũng nhớ. Ngõ cũng chờ. Và bướm cũng thêm màu trên cánh đang bay.

Tằm và nhện

Thơ   •   05.11.2021
Đâu phải con nhện chăng tơ mình theo thói quen mỗi sáng Dù ngọc đọng trên tơ, phỏng có ích gì Nhà thơ là con tằm từ đợt dâu này qua đợt kia cần mẫn Xe sợi tơ mình là lấy từ sự sống để mà xe.

Bướm Trường Sơn

Thơ   •   05.11.2021
Cả một mùa xuân theo bóng xe Cánh trắng cánh vàng đậu vào tay lái Nhớ quê hương đâu có thể quay đầu lại Ép một con bướm Trường Sơn mà gửi thư về.

Ra hoa và đậu củ

Thơ   •   05.11.2021
Anh không cần ánh sáng dài ngày để ra hoa Giờ chỉ cần ánh sáng ngắn ngày để mà đậu củ Tuổi năm mươi, anh đi vào chất bột của mình không thích phù hoa Rễ trong đất cần âm âm mà tích tụ.

Canh cá tràu

Thơ   •   05.11.2021
Canh cá tràu mẹ thường hay nấu khế Khế trong vườn thêm một tý rau thơm Ừ, thế đó mà một đời xa cách mẹ Ba mươi năm trở lại nhà, nước mắt xuống mâm cơm!

Đi giữa mùa xuân

Thơ   •   05.11.2021
(Trích thuyết minh phim) Lịch sử đẹp nhờ núi sông, núi sông có hồn nhờ lịch sử Hoa Lư, Cha ông tựa vào thế núi sông dựng nền tự chủ Nhờ đến những người đặt nền móng thống nhất tự cường đầu tiên cho Tổ quốc Khi qua đền cũ vua Đinh Nhớ đến Dươ

Tiếng mùa xuân

Thơ   •   05.11.2021
Hoa trắng nở cây rồi Phố phường chưa biết tới Bất chấp mọi tiếng ồn Cây nghe qui luật gọi Gọi thầm từ ruột đất Xuyên bao tháng bao ngày Nghe âm trong rễ tối Nay sáng ở đầu cây. Ta quên này quên khác Góc phố tự quên mình Riêng cành hoa tự nhớ Trong mà

Hoa đại đỏ

Thơ   •   05.11.2021
Đây là hoa đại đỏ Như tình yêu bình yên Dù bừng lên sắc lửa Vẫn cháy ở bên thềm.

Sau cơn bom, hoa sữa

Thơ   •   05.11.2021
Khi bom dứt, em thành hoa sữa Nở bừng hương. Chỉ có anh nghe Anh trở thành phố xá để thấm mùi hương em các ngõ Và chính vì vết thương anh, mà hoa sữa lại về.

Quê và hương sơ tán

Thơ   •   05.11.2021
Sáng ra thấy thơm mặt đất Hoa sấu hay là hoa cau Mùi hương đồng quê chưa thuộc Như hương của một tình đầu.

Tặng Việt kiều về nước

Thơ   •   05.11.2021
Trời bể một đời người Gặp lại nhau đầu bạc Lấy tình yêu Tổ quốc Mà quên sầu lứa đôi.

Xe sợi

Thơ   •   05.11.2021
Em lên năm xe sợi giữ nhà Bố ở chiến trường, mẹ đi chợ vắng Ngón tay nhỏ đè lên dòng sợi trắng Cái xa quay êm êm cho em khỏi khóc mà.

Tấn kịch

Thơ   •   05.11.2021
Trăng ngang đỉnh cọ khuya rồi Kịch tan, sương ướt áo người ngồi xem Đi xa còn ngoái lại nhìn Sân tre nhớ lúc trăng lên rọi người.

Vườn mẹ

Thơ   •   05.11.2021
Vườn mẹ xe ủi sạch Lối về bom với mìn Đứng xa nhìn kỉ niệm Ban mai sau hoàng hôn.

Hoa hoài trên đảo Long Châu

Thơ   •   05.11.2021
Hoa hoài say mùi hương hoang dại Đảo vắng đàn bà, hoa nở thay Những chàng trai rời đảo còn nhớ mãi Đá tai mèo mà mùi hương ấy khôn khuây.

Cành mai ở chốt

Thơ   •   05.11.2021
Tiếc thay cành mai cao hai thước Chỉ có ba người ở chốt chơi thôi Chặt nó về phải vượt qua bãi bom dày đặc Và công khiêng hết một ngày trời.

Tìm lại ra mình

Thơ   •   05.11.2021
Lầm lũi suốt chiều bỗng họ cười lên sặc sụa Hai cô gái nhặt được mảnh gương và soi mặt mình vào Mình đấy ư ? Mình đấy sao ? Chứ còn ai nữa Mà cứ như đôi quỷ nhọ nhem nào! Đất, bụi, hơi bom lấp mặt lấp đầu Còn lại những con mắt quen vẫn cười lúng liế

Trận đánh

Thơ   •   05.11.2021
Em ra đi, anh dọn lòng anh lại Một mình anh, trận đánh chẳng cân bằng Một mình anh chống với mùa mưa lũ Với cả mầu mây trắng, chỉ mình anh.

Trang giấy

Thơ   •   05.11.2021
Ngọn đèn tắt cho trang giấy ngủ Khi ta ngủ rồi trang giấy vẫn còn mơ Nó làm việc với đáy bể với sao trời ai biết được Khi cỏ đọng sương trời thì thơ đọng những câu thơ.

Nhắn Tô Đông Pha

Thơ   •   05.11.2021
Đêm trăng tuyệt vời hơn trăng thời Tô Tử. Con sông Đáy ngời trăng như Xích Bích thuở nào Chả có con Hạc nào bay qua thuyền như trong bài phú cũ Chỉ những F, những AD xé tan trăng trong tiếng thét gào.

Chơi với sư

Thơ   •   05.11.2021
Lên chùa thăm sư cụ Gặp mùa hoa đang nở Nên ít nói tình hình Cũng tránh bàn Phật pháp Lâu ngày quên mất kinh. Chuyện xoay vào thơ văn Mình khen thơ Lý Trần Hư sao mà lại thực Cụ khen tứ tuyệt Bác Sáng chói màu tinh thần Hai bên đều tương đắc Bóng cây

Anh ấy tên Đào

Thơ   •   05.11.2021
Đào con trai một, một gia đình họ Lê Ngày nhập ngũ khóc và trốn mẹ Đào mất ở khu Tư sau chuyến giao hàng Trong tư thế của một người chiến sĩ. Óc bị bom bi rồi, Đào vẫn nắm vô-lăng Đến mảnh bom sau thì Đào ngã gục Người lái phụ dọn ca-bin làm chỗ Đà

Đọc Kiều (II)

Thơ   •   05.11.2021
Tôi muốn biết cơn nắng cơn mưa năm Nguyễn Viết Kiều Và lúc ấy Nguyễn yêu ai mà khổ vậy Văn học sử là tìm hiểu cả màu tóc hoa râm kia đấy Cho lòng có cớ để thêm yêu.

Hai giây

Thơ   •   05.11.2021
Năm một nghìn chín trăm bảy hai Năm hết sức dài Trong lịch sử Trái đất quay một vòng quay quá cỡ Chung quanh ngôi mặt trời Một vòng quay Dài thêm hai giây So với bao năm khác Hai giây Tai ương và hạnh phúc Tuỳ theo từng độ góc Ta đứng trong cuộc đờ

Vịt trời Hồ Tây

Thơ   •   05.11.2021
Chú vịt trời Hồ Tây Yêu màu hoa súng tím Muốn bay mà chẳng bay Làm nước hồ xao xuyến.

Nếu

Thơ   •   05.11.2021
Nếu trái đất không người không tình ái Thì cây cũng yêu ở rễ sâu và ở lá chứ gì ? Nhựa và đường vân cũng là tình sử vậy Và đá cũng yêu bằng lửa mình giấu giữa đá vô tri.

Vòng cườm trên cổ chim cu

Thơ   •   05.11.2021
Con cu cườm vẫn đeo vòng cườm muôn thuở Triệu tấn bom không thể nào làm xổ Một hạt cườm trên cổ chim tơ Mùa xuân thật bất ngờ Tiếng chim sau pháo cụm pháo bầy cấp tập Rừng cháy đen vẫn cành ra lộc Chỗ cành xanh là chỗ chim gù. Hồn đất nước bâng khuâ

Dọc đường

Thơ   •   05.11.2021
Tắm giếng bất ngờ bên đường Ngủ giấc bất ngờ cạnh bể Gặp người quen bất ngờ ở ngã tư Trường Sơn Hái chùm lan bất ngờ trên rừng săng lẻ Ngoắt đoàn anh vũ bất ngở bay rợp hoàng hôn. Trời sao quen mà như mới cưới lần đầu Như tình ái long lanh kì dị Chỉ

Nghe sóng

Thơ   •   05.11.2021
Nghe sóng ngỡ lòng mình Vỗ một đời không nghỉ Những người xa quê hương Sao phải nằm cạnh bể.

Lời ru tháng chạp

Thơ   •   05.11.2021
À ơi Phi cơ giặc đầy trời Ngủ đi con ngủ Dù mây trời bốc lửa Thì mẹ vẫn ru hời Cho con ngủ Tay mẹ vỗ con hoài Như sóng vỗ Con ơi Công cha như núi Thái Sơn Nước chảy trong nguồn Là tình thương của mẹ Nhưng tình thương có làm gì được nhỉ Nhưng lời ru c

Thống kê ở ga Yên Viên

Thơ   •   05.11.2021
Phấn, giấy, giường... tôi đọc dần theo bảng thống kê Phấn văn công cháy ở ga này và tay văn công ở chiến hào bốc lửa Bom trên giường hài nhi ở ga này và bom trên khoa sản khoa nhi Giấy học sinh thành tro ở ga này và xác thầy giáo học sinh trong tọa đ

Hoa súng hồng

Thơ   •   05.11.2021
Sáng nay ra đường gặp ai ? Gặp đóa súng hồng Hồng như chưa có môi nào hồng được vậy Đến nỗi anh qua rồi, quay ngoắt lại Hỏi "hoa súng hồng, hoa súng hồng, mày có phải hoa không ?"

Rừng Cúc Phương

Thơ   •   05.11.2021
Bướm bay nghìn con trong tối rồi trong sáng Hoa phong lan nửa tím nửa màu... em Anh qua rừng Cúc Phương có hồn cây lao xao hồn người thầm lặng Hôn lên những hoa rừng tên lạ lẫn tên quen.

Lửa rừng

Thơ   •   05.11.2021
Nghìn đỉnh Trường Sơn tối Vực thẳm sợ xe lăn Bỗng thấy đèn le lói Trong bụng những mừng thầm. Hoá ra lửa cháy núi Chưa phải trạm dừng chân.

Cây và bóng

Thơ   •   05.11.2021
Bóng vợ và cây chồng Lứa đôi êm ả thế Say hạnh phúc, bầy ong Ru tiếng ru chung thủy.

Hoa gạo son (II)

Thơ   •   05.11.2021
Đứng ngã ba đường cây gạo son Người tình nhân đỏ chói môi hôn Xe ta qua mãi mà không dứt Chiều tối màu son đỏ chói hồn.

Xã viên

Thơ   •   05.11.2021
Chim mang hơi lạnh qua đầm Nhà dân đã ngủ đồng không bóng người Đầm xa sen cứ thơm hoài Khuây người giữ vịt dưới trới sao khuya.

Gió mùa đông bắc

Thơ   •   05.11.2021
Tự lúc em ra đi, hai lần gió mùa đông bắc thổi qua phòng Lần trước lạnh vừa, lần sau lạnh gắt Ở đất nước đánh giặc này, ta chỉ sợ gió mùa không sợ giặc Chỉ sợ lòng mình, ai sợ gió mùa đông.

Giống quê ta

Thơ   •   05.11.2021
Cây trong vườn, nước ngoài sông, mây trên trời đều giống quê ta Đây có lắm trời xanh nhưng vắng mẹ... Nhưng ở miền Nam, mẹ đâu còn đấy nữa Dẫu cây trong vườn, nước ngoài sông, mây trên cao tất cả thẩy quê nhà.

Hai danh hiệu

Thơ   •   05.11.2021
Người con trai miền Bắc có một danh hiệu thứ hai mình đánh giặc ở phương Nam Tên vay mượn góp phần xương máu nhất Tên giả khắc rõ ràng trên bia đục bằng tôn Còn tên thật khắc chìm dâng Tổ quốc.

Thơ bổ sung

Thơ   •   05.11.2021
I Sau hai mươi năm trời nay mới có phong thư Người nhận khóc, người đưa thư cũng khóc Thư vui đoàn viên sao lại khóc oà Trang giấy nhỏ, nửa đời chia cắt Nguyễn Thái Bình hỏi Ních-xơn: Nếu tôi cưa ông ra làm hai nửa Nửa trên là A, nửa dưới là B, ông

Hầm rượu nho

Thơ   •   05.11.2021
Rượu nho uống duới hầm Lấy từ thùng năm trước Hầm rượu mờ khói thuốc Bên ngoài tươi nắng xuân Môi son và hạnh phúc Xui nhớ lại quê nhà Xuống hầm đêm bom dội Con rúc vào tay cha.

Tóc mẹ

Thơ   •   05.11.2021
Tự xa ta tóc mẹ trắng ngần nào Có ai đến thay ta mà dỗ mẹ Hai mươi năm và ba trăm ngàn xâm lược Mỹ Ta đâu dám nhớ nhiều, sợ tóc mẹ trắng càng mau.