Người xưa
Em hồi sinh cùng giấc mơ quen thuộc Ta chưa từng gần nhau đến thế bên ngoài Chưa vai chạm vai chưa má kề áp má, chưa từng hoảng sợ vì nỗi đau đang dần cạn cùng tình yêu. Bình thản bao nhiêu mất mát bấy nhiêu Mặt trời gần nắng không còn lấp lánh Đêm
Nội dung bài thơ: Người xưa
Em hồi sinh cùng giấc mơ quen thuộc
Ta chưa từng gần nhau đến thế bên ngoài
Chưa vai chạm vai chưa má kề áp má,
chưa từng hoảng sợ vì nỗi đau đang dần cạn
cùng tình yêu.
Bình thản bao nhiêu mất mát bấy nhiêu
Mặt trời gần nắng không còn lấp lánh
Đêm thì vẫn cứ đêm thôi, nguội lạnh
Đá trong đền lớp lớp đổ mồ hôi
Bàn chân bấm trên bậc đá, ngỡ có người đỡ mình không ngã
Người xưa cũng chẳng từng đến đây. Hang động âm âm tiếng thú hoang rền rĩ
Máu xưa thấm vào nguồn xưa sinh ra đại khê thủy
Một vết thương cổ đại mấy ngàn năm chưa lên lại màu xanh
Tim em đập lời anh
Anh gọi em bằng quầng nước xoáy vòng hình con số
hòn đá cổ thia lia trên hồ Mạc
Những con số biết nhớ
kể cả số Không cũng không có nghĩa là Không!
Những cái nắm tay xưa hóa lau trắng ven đường
Hơi thở rừng trong vắt
Anh gọi em anh rơi nước mắt
Anh nồng nàn em không ngoái lại sau lưng.
Bài thơ Người xưa của tác giả Nhà thơ Thuỵ Anh, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Thuỵ Anh
Nghệ danh: Thuỵ Anh, Hoa Xuyên Tuyết, Bố Tấn
Tên thật: Nguyễn Thuỵ Anh
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Thuỵ Anh - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Thuỵ Anh, Thơ Thuỵ Anh
Viết cho những giấc mơ tuổi hai mươi
Phía trên đám mây vẫn là cả bầu trời
Hà Nội hôm nay làm tôi buồn quá
Đừng vì trong mơ mà nỡ làm em đau!
Bài thơ viết ngày sinh nhật chồng
Tôi mang trong tim một tình yêu nước Nga
Yêu, giận hờn, vui sướng, ghen tuông
Viết cho người con gái tài hoa sáng suốt
Em không nhận thêm điều gì nữa
Khi tình yêu vẫn còn một chút...