Soi mắt
Một ngày em mở mắt ra Và anh biến mất. Đơn giản là anh chưa từng có mặt Trong khu vườn đường không lát gạch của em Anh cũng như bao người muốn chân bước thật êm Thảm cỏ phải mịn màng, và đường không gập ghềnh sỏi đá Chiếc ghế gỗ bụi chẳng phủ m
Nội dung bài thơ: Soi mắt
Một ngày em mở mắt ra
Và anh biến mất.
Đơn giản là anh chưa từng có mặt
Trong khu vườn đường không lát gạch của em
Anh cũng như bao người muốn chân bước thật êm
Thảm cỏ phải mịn màng, và đường không gập ghềnh sỏi đá
Chiếc ghế gỗ bụi chẳng phủ mờ trắng xóa
Nắng là nắng non mơn trớn vết giày
Hoa phải tươi cho đến tận cuối ngày
Đất ẩm phải thơm mùi vỏ cây
Lá rơi thầm, không làm ai giật mình sất cả
Và anh muốn nghe khu vườn hát một bài ca
Phải không quá thơ ngây
Nhưng đừng cằn cỗi đi theo năm theo tháng
Nàng tiên trong khu vườn vắng
Đừng tròn trịa ấm êm, cũng chớ quá hao gầy!
Rượu phải đủ nồng để gọi cơn say
Nhưng cũng đủ mềm để đầu không nhức nhối
Tình yêu
Vừa đủ thôi
Đủ ngây ngất trên môi
Mà không để lại dấu vết gì trong mắt
Một ngày em mở mắt ra
Và anh biến mất
Em soi mắt mình trong gương
Không một bóng hình nào đọng lại!
Bài thơ Soi mắt của tác giả Nhà thơ Thuỵ Anh, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Thuỵ Anh
Nghệ danh: Thuỵ Anh, Hoa Xuyên Tuyết, Bố Tấn
Tên thật: Nguyễn Thuỵ Anh
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Thuỵ Anh - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Thuỵ Anh, Thơ Thuỵ Anh
Yêu, giận hờn, vui sướng, ghen tuông
Tôi mang trong tim một tình yêu nước Nga
Em có thể một mình hạnh phúc được không?
Viết cho người con gái tài hoa sáng suốt
Hà Nội hôm nay làm tôi buồn quá
Em giữ một dòng sông trôi lặng trong người
Đừng vì trong mơ mà nỡ làm em đau!
Em không nhận thêm điều gì nữa
Giữa những cơn mơ anh nghĩ về em