Sao xuân
Thơ
•
Thứ năm, 16/12/2021, 15:31 PM
Nàng đến bất ngờ lúc cuối đông Bất ngờ tôi thấy... thoảng như không Tiếng hôn rất mảnh bên bờ gió Mà đốm
Nội dung bài thơ: Sao xuân
Nàng đến bất ngờ lúc cuối đông
Bất ngờ tôi thấy...
thoảng như không
Tiếng hôn rất mảnh bên bờ gió
Mà đốm sao xuân đậu biếc lòng
Bài thơ Sao xuân của tác giả Nhà thơ Triệu Nguyễn - Nguyễn Triệu, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Triệu Nguyễn - Nguyễn Triệu
Nghệ danh: Triệu Nguyễn
Tên thật: Triệu Nguyễn Nguyễn Triệu
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Triệu Nguyễn - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Triệu Nguyễn, Nhà thơ Triệu Nguyễn, Thơ Triệu Nguyễn
Cùng tác giả: Nhà thơ Triệu Nguyễn - Nguyễn Triệu
Thơ
•
16.12.2021
I Chưa thăm Vạn Lý Trường Thành Ta mang lỗi với trời xanh một thời Thành cao uốn khúc mây bồi Chỗ thì hổ phục lân ngồi nhe nanh Giữa trời với núi quanh quanh Miên man nào biết luỹ thành tới đâu Khói tuôn biên ải trắng đầu Giọt sương thế sự trên lầu c
Thơ
•
16.12.2021
Lâu lắm em về bên Bãi Cháy Anh qua Cửa Lục chuyến phà đêm Hàng cây như vẫn còn ngái ngủ Hun hút đôi bờ gió lạnh thêm Bữa ấy chia tay không kịp hẹn Em đi chân vấp đất quê người Mỗi bận anh sang tìm dấu cũ Dọc đường xao xác lá khô rơi Bóc nõn vầng tră
Thơ
•
16.12.2021
Các con người mẫu, ôi dào! Xinh thì xinh thật nhưng cao cao là Bước đi mỗi bước thành ba Vải may xà cạp chắc là gấp đôi? Các con người mẫu, ôi giời! Duyên thì duyên lắm nhưng hơi hơi gầy Ỏng như mạ cấy ruộng lầy Gió rung cấp ấy, ngọn lay cấp nào? Các
Thơ
•
16.12.2021
Đi xa hết nhớ lại mong Chi bằng về với Hạ Long mỗi ngày Nẳng ta khoả nước vơi đầy Rét thăm hang động mà ngây ngất lòng Một vùng trời biển biếc trong Tưởng mênh mông thế, mà trong tim người...
Thơ
•
16.12.2021
Cành mơ quả đã trĩu vàng Mũi thuyền ai đứng cầm ngang cây sào Nhìn ra biển rộng khát khao Gõ vui một ánh chớp lao trên trời Mưa tuôn nốt nhạc bời bời Bạc phau màn cát chân người ướm ngang Đẹp thay cái tiết hè sang Rủ em đi hái mơ vàng được chưa?
Thơ
•
16.12.2021
Mỗi người đứng cô đơn trên trái tim quả đất Lòng xuyên qua một tia nắng mặt trời... Quasimono Đời là quán trọ vô hình tôi là khách trọ một mình cô đơn quán này chẳng biết thì hơn một niềm trắc ẩn trống trơn một phòng tôi đâu mắc nợ tang bồng tự
Thơ
•
16.12.2021
Tình em là thế vậy sao Lúc buồn em hát ngọt ngào bên tôi Sợ khi lá biếc cành tươi Em ngồi nhặ
Thơ
•
16.12.2021
Kẻ cho anh thỏi vàng, anh có thể sống sung túc dăm năm hoặc mười năm, hai muơi năm... tuỳ thỏi vàng to hay nhỏ còn người cho anh lời khuyên thoảng bay trong gió thoảng bay thôi, nhưng nếu biết dùng, anh sẽ sống sung sướng trọn đời và truyền lại chá
Thơ
•
16.12.2021
Bước chân lạc bước chân rồi Lai rai bán cả một thời trẻ trai Một thời được mấy lai rai Chợt nghe gió thoảng bên tai gọi chiều Nỗi niềm hoang hoải cô liêu Làm sao hái được trái yêu lỡ mùa? Tình chiều đắng ngọt cay chua Rồi giông rồi bão chẳng đùa được
Thơ
•
16.12.2021
Vãng sự hồi đầu ta dĩ hĩ Nguyễn Trãi Dăm tháng không làm thơ Lòng hoang như cỏ dại Ghép từng chữ vô hồn Vào trang đời trống trải Giật mình tay vuốt tóc Tóc rụng buốt da đầu Ta thành sư khất thực Trên dốc chiều bể dâu Nửa đêm nằm tĩnh trí Thèm nghe mộ
Thơ
•
16.12.2021
Thanh Hư động. Động Thanh Hư Một màu mây nõn. Nõn như trăng mài Đồi thông nắng. Gió thông cài Tiếng đàn ai oán. Oán ai ngân già Người từ bảng lảng sương sa Mà hồn lay động hồn ta trong Người...
Thơ
•
16.12.2021
Chê ao tù, đáy giếng Đằm mình giữa Hạ Long Chú Cóc thời tiền sử Chỉ yêu màu nước trong Triệu năm ngồi đó. Lặng im Hẳn trong ngực đá trái tim phập phồng?
Thơ
•
16.12.2021
Họ trước mặt giải chiếu hoa, đón anh bằng những mỹ từ họ bốc anh lên mây xanh, họ trát vàng vào người anh lộng lẫy đối với họ, anh nên xin Thượng đế đôi mắt đặt ở lưng mà nhìn lại còn đôi tai, anh hãy trả lại Ngài!
Thơ
•
16.12.2021
Tôi ngồi đếm lại mùa xuân Biết bao gương mặt người thân úa tàn Và bao vành trắng khăn tang Có ai ở lại cồn hoang với mình? Tôi ngồi đếm giấy trắng tinh Những con quái chữ hiện hình vô tư Những lời giả thực giả hư Giữa đêm lục bát giã từ nguyên trinh
Thơ
•
16.12.2021
Có gì tấm tắc đó em Hạ Long vốn đẹp, mình khen bằng thừa Ngay trời lắc rắc hạt mưa Hạt mưa cũng biếc như vừa ướp hương
Thơ
•
16.12.2021
Tưởng em khô như luật Ngờ đâu cũng đậm đà Ngẫu nhiên vừa chạm mắt Vô tình biếc chùm hoa...
Thơ
•
16.12.2021
Chẳng thà đứng ngã ba đen cầm đom đóm chạy trước đèn ô tô chẳng thà bứt ngọn lau khô lại đem ươm xuống nấm mồ cỏ xanh chẳng thà em phụ tình anh cò
Thơ
•
16.12.2021
Đạn bắn vào người, có thể anh chỉ bị trọng thương không chết nhưng khi lời khen tìm đến anh thì anh hãy coi chừng kẻ thấm lời khen như người mắc "tứ chứng nan y" thuốc tiên không chữa được mà lạ thay, lời khen lại làm ta dễ chịu vô cùng!