Có lẽ chẳng bao giờ anh thương nổi em đâu
Có lẽ chẳng bao giờ anh thương nổi em đâu! Khi mỗi ngày trong em nỗi đau lại dày thêm một tấc, Nỗi sợ hãi khi xưa cứ ùa về, lẩn khuất Và khát khao yêu cũng lạc mất lâu rồi... Có lẽ chẳng bao giờ em chạm giấc mơ đôi, Được hạnh phúc, được cười, được th
Nội dung bài thơ: Có lẽ chẳng bao giờ anh thương nổi em đâu
Có lẽ chẳng bao giờ anh thương nổi em đâu!
Khi mỗi ngày trong em nỗi đau lại dày thêm một tấc,
Nỗi sợ hãi khi xưa cứ ùa về, lẩn khuất
Và khát khao yêu cũng lạc mất lâu rồi...
Có lẽ chẳng bao giờ em chạm giấc mơ đôi,
Được hạnh phúc, được cười, được thấy anh ở đó,
Đợi chờ em trên cung đường lá đổ,
Kéo em về phía lòng khi phố bước sang đông.
Quá khứ qua rồi anh có thể cảm thông?
Lấy gì để em tin một ngày anh sẽ không hối hận?
Em chẳng còn ngây thơ, chẳng còn nguyên vẹn
Chẳng thể trao anh tất cả giống ban đầu...
Em có còn gì để xứng với anh đâu!
Tất cả buồn vui em đã trao về người con trai khác.
Đừng đối tốt với em, đừng làm em phải khóc,
Trái tim em quen với lạnh băng rồi...
Em chẳng màng yêu thương nữa, anh ơi!
Bài thơ Có lẽ chẳng bao giờ anh thương nổi em đâu của tác giả Nhà thơ Du Phong - Nguyễn Tuấn Trung, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Du Phong - Nguyễn Tuấn Trung
Nghệ danh: Du Phong
Tên thật: Du Phong Nguyễn Tuấn Trung
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Du Phong - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Du Phong,Thơ Du Phong,Tác giả Du Phong
Yêu một cô gái có trái tim mang nhiều vết xước
Hạnh phúc đến thế này thì biết phải làm sao?
Có lẽ chẳng bao giờ anh thương nổi em đâu
Anh mất tích rồi, em có bận tâm không?
Em giấu điều gì trong đôi mắt nâu
Cháu thật lòng thương con gái của cô
Thư gửi người yêu cũ đi lấy vợ
Em chẳng cần yêu ai nữa đâu anh!
Em có bằng lòng làm bạn gái của anh không?
Giữa chúng mình cần có một tình yêu
Và rồi mọi thứ cũng sẽ trôi qua
Con đắm chìm trong hạnh phúc, mẹ ơi!