Dặn dò (I)
Áo khoác này, mi có thể thay ta Sưởi ấm một người cho nguôi vơi cơn lạnh? Mùa đông này không có ai bên cạnh, Chắc hẳn là cô ấy rất cô đơn... Chiếc khăn ơi, mi có thể làm ơn Quàng thật kín khi ra đường sớm tối? Gió rét về cô ấy không chịu nổi, Cô ấy
Nội dung bài thơ: Dặn dò (I)
Áo khoác này, mi có thể thay ta
Sưởi ấm một người cho nguôi vơi cơn lạnh?
Mùa đông này không có ai bên cạnh,
Chắc hẳn là cô ấy rất cô đơn...
Chiếc khăn ơi, mi có thể làm ơn
Quàng thật kín khi ra đường sớm tối?
Gió rét về cô ấy không chịu nổi,
Cô ấy dễ run, dễ ốm khi một mình...
Này hỡi đôi giày bé nhỏ xinh xinh,
Hãy đừng quên ủ chân mềm cho ấm!
Cô ấy hay khờ, kệ cho mình lạnh cóng,
Tại chẳng có ai hay trách mắng thôi mà...
Gấu bông này, đừng trốn ở ngoài xa,
Mau chạy tới và ôm cô ấy.
Cô ấy hay buồn và hay che đậy
Nỗi cô đơn sau khoé mắt hoen nhoè...
Kim đồng hồ kia chậm quá, mau lên!
Cho qua hết những ngày đông giá buốt.
Cứ chậm rì, sao ta tìm ra được,
Cô ấy muốn yêu, cô ấy muốn yêu rồi...
Bài thơ Dặn dò (I) của tác giả Nhà thơ Du Phong - Nguyễn Tuấn Trung, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Du Phong - Nguyễn Tuấn Trung
Nghệ danh: Du Phong
Tên thật: Du Phong Nguyễn Tuấn Trung
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Du Phong - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Thơ Du Phong,Du Phong,Tác giả Du Phong
Yêu một cô gái có trái tim mang nhiều vết xước
Hạnh phúc đến thế này thì biết phải làm sao?
Có lẽ chẳng bao giờ anh thương nổi em đâu
Anh mất tích rồi, em có bận tâm không?
Em giấu điều gì trong đôi mắt nâu
Cháu thật lòng thương con gái của cô
Thư gửi người yêu cũ đi lấy vợ
Em chẳng cần yêu ai nữa đâu anh!
Em có bằng lòng làm bạn gái của anh không?
Giữa chúng mình cần có một tình yêu
Và rồi mọi thứ cũng sẽ trôi qua
Con đắm chìm trong hạnh phúc, mẹ ơi!