Em không
Em không còn gì cho một bình minh không ra thăm vườn trước khi trời sáng Không đợi tiếng chim ngại ngần gọi đất Sẽ không trời, không nắng, không mưa. Em không chờ những buổi trưa Hờ hững tới đằng sau rèm cửa Bữa ăn thường Dù cố mấy vẫn suông Em không
Nội dung bài thơ: Em không
Em không còn gì cho một bình minh
không ra thăm vườn trước khi trời sáng
Không đợi tiếng chim ngại ngần gọi đất
Sẽ không trời, không nắng, không mưa.
Em không chờ những buổi trưa
Hờ hững tới đằng sau rèm cửa
Bữa ăn thường
Dù cố mấy vẫn suông
Em không còn đếm những chiều buông
Khi hàng xóm đã êm đềm đêm xuống
Và giấc ngủ
Em hoàn toàn đánh mất
Chỉ một cơn mê dài tỉnh thức
Em thấy mình đưa tay chạm vạt áo của anh
Ta không có nhau ngay cả khi đang có
Ở bên nhau không còn biết nói gì
Không dám bảo nhau đi đi
Tình yêu ngàn năm phi lý!
Kiếp trước nợ nhau kiếp này làm nhau đau
Kiếp sau sao tránh khỏi
Lại một lần chạm mặt -
Mà cứ ngây thơ ngỡ tất cả tình cờ?!
Hay ta hẹn: anh đọc một bài thơ
Có tên em trong đó
Em mặc áo xanh hoa trắng nhỏ
Đến bên anh hồi hộp hỏi thăm đường?
Em sẽ lại một lần không nói đến yêu đương
Không kể lể buồn đau, ốm bệnh
Không chia sẻ niềm vui không nói về thương nhớ
Để một kiếp người nhẹ bỗng trôi qua...
Bài thơ Em không của tác giả Nhà thơ Thuỵ Anh, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Thuỵ Anh
Nghệ danh: Thuỵ Anh, Hoa Xuyên Tuyết, Bố Tấn
Tên thật: Nguyễn Thuỵ Anh
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Thuỵ Anh - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Thuỵ Anh, Thơ Thuỵ Anh
Viết cho những giấc mơ tuổi hai mươi
Phía trên đám mây vẫn là cả bầu trời
Hà Nội hôm nay làm tôi buồn quá
Đừng vì trong mơ mà nỡ làm em đau!
Bài thơ viết ngày sinh nhật chồng
Tôi mang trong tim một tình yêu nước Nga
Yêu, giận hờn, vui sướng, ghen tuông
Viết cho người con gái tài hoa sáng suốt
Em không nhận thêm điều gì nữa
Khi tình yêu vẫn còn một chút...