Linh cầm tiến
Em run rẩy thấy mình nhỏ Khi quì dưới chân anh
Nội dung bài thơ: Linh cầm tiến
Em run rẩy thấy mình nhỏ
Khi quì dưới chân anh
M.O
Em quì lạy dâng cầm
Tạ lòng người sương gió
Sau giờ phút giao thân
Đầm đìa hàng lệ nhỏ
Nhạc công ơi! Buồn làm chi
Cầm tương tiến chàng giữ gìn hộ thiếp
Gạt ngàn sầu trà mi khuyên hồ điệp
Áo vương tôn mà thương dạ biên thuỳ
Chàng ra đi cao xanh làm di bóng
Nới rộng dáng chân người
Bến Ngự phù sa thương thệ thuỷ
Non Yên hào nguyệt ấp tương tư
Tâm sự chừ như trường giang vũ khúc
Lãng đãng sương buông cổ độ mờ
Tâm sự tờ mây thêu ảo mộng
Trần gian truyền kiếp của oan khiên
Buổi tiễn đưa họ hẹn gió lâm tuyền
Kiến trúc lại nhịp nhàng đường hạnh phúc
Cúi xin liễu dương thổn thức
Trầm hương đình bâng khuâng
Cúi dầng xác gỗ đàn thơm
Đời em phải lúc
Rợn âm ba dây nhỏ máu loan hoàng
Tình đàn chung thuỷ
Lời đàn rồi an ủi lúc chàng đau
Tuy phận đàn mỏng mảnh cũng đừng sầu
Ai giữ nổi được chiếc binhd phỉ thuý?
Khách chơi đàn luỵ
Kẻ dâng đàn tri kỷ một người vui
Rồi mai sau thế kỷ khác ngậm ngùi
Tấu nhạc điệu của chàng cung số mệnh
Mão triều thiên! Mão triều thiên!
Ôi hoài vọng hoa niên
Danh chung kiếp anh hồn vui sự nghiệp
Cung thương hờn giọng thiếp
Cung bắc đau tiếng chàng
Đàn tự tình duyên kết lấy dây than
Đàn kể thời gian
Đàn xây phong cảnh
Nhẹ hơn là đàn thở gió pha sương
Hồn nhớ khơi thương mang màu tâm ảnh
Đem bốn màu châu ngọc ngát hoa hương
Đàn thành hung quỷ những đêm hầu ma tuý
Khoái lạc đưa hương thương nữ lượn quanh mình
Em không mong, vì đàn sẽ siêu hình
Ra đường thánh tạo nên đường ánh sáng
Em dâng chàng, kìa khói nhà thấp thoáng
Sáng lên rồi xóm cỏ ngỏ đường mong
Chiếc linh cầm thu vũ trụ trong lòng
Chàng cấu tạo nhạc tân kỳ, chàng nhé!
Em dâng chàng, này hồn em nhỏ bé
Phận xiêm hài đơn lẻ cúi đầu van!
Bài thơ Linh cầm tiến của tác giả Văn Cao, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Văn Cao
Nghệ danh: Văn Cao
Tên thật: Nguyễn Văn Cao
Xem thêm: Tiểu sử
Linh cầm tiến,Em run rẩy thấy mình nhỏ,thơ văn cao,nhà thơ văn cao
Chiếc xe xác qua phường Dạ Lạc
Năm buổi sáng không có trong sự thật
Một đêm đàn lạnh trên sông Huế