Mùa xuân không nở
Mười năm qua tôi đã mất một mùa xuân Tuổi thanh xuân nơi tôi không bao giờ được nở
Nội dung bài thơ: Mùa xuân không nở
Mười năm qua tôi đã mất một mùa xuân
Tuổi thanh xuân nơi tôi không bao giờ được nở
Như tiếng họa mi vẫn lanh lảnh vang lên
Giữa tiếng ríu rít của muôn loài chim
Mùa xuân trong lòng tôi giục giã tươi lên
Dù tuổi đời đã trôi hết mùa xuân cũ
Có bao giờ tôi thật sống mùa xuân của tôi
Khi tuổi hai mươi đã qua đi mất
Nhưng các mùa xuân không nở được hoa
Còn ươm mãi
Vẫn rạo rực tươi lên bên những tuổi trẻ muôn người
Ở những tuổi thanh niên mùa xuân lên từng nếp áo
Từng nụ cười, từng đôi mắt, từng bàn tay
Ở trong tôi mùa xuân như thầm lặng
Cháy ở trong tim, cháy ở đầu tôi những ánh sáng phi thường
Mà những người con gái tuổi hai mươi không bao giờ biết
Mùa xuân qua đi không nở được
Còn giữ lại mãi cái mầm trong suốt đời tôi
Như một màu luyến tiếc
Nhưng một ngọn lửa nhen cứ bùng lên mãi mãi
Cho đến khi nào chết đi nó vẫn chưa nở được
Để phải mọc lên trên mồ hôi những bông hoa trắng nhất
Cho tuổi trẻ ngày sau thấy một mùa xuân đã mất
Trong một chiến tranh
Để xây ngày mai hạnh phúc
Họ hái mãi những bông hoa trắng đó
Và sống thêm phần hạnh phúc của tôi.
Bài thơ Mùa xuân không nở của tác giả Văn Cao, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Văn Cao
Nghệ danh: Văn Cao
Tên thật: Nguyễn Văn Cao
Xem thêm: Tiểu sử
Mùa xuân không nở,Mười năm qua tôi đã mất một mùa xuân,thơ văn cao,nhà thơ văn cao
Một đêm đàn lạnh trên sông Huế
Chiếc xe xác qua phường Dạ Lạc
Năm buổi sáng không có trong sự thật