Miền hoa
Ánh sáng dịu dàng ánh sáng mong manh Đưa ta đến với người thương mến Bông hoa góc vườn toả hương hò hẹn Cái nắm tay dài suốt cuộc đời ta Biết đến bao giờ nỗi nhớ sẽ già Nỗi nhớ không đổi tên cho đến ngày nắng tắt Ta chỉ nhận một điều duy nhất: Cái đ
Nội dung bài thơ: Miền hoa
Ánh sáng dịu dàng ánh sáng mong manh
Đưa ta đến với người thương mến
Bông hoa góc vườn toả hương hò hẹn
Cái nắm tay dài suốt cuộc đời ta
Biết đến bao giờ nỗi nhớ sẽ già
Nỗi nhớ không đổi tên cho đến ngày nắng tắt
Ta chỉ nhận một điều duy nhất:
Cái điều người đã chẳng nói ra!
Buồn thì mãi gần hạnh phúc mãi xa
Mấy chục năm chắt niềm vui giữ lại
Dệt lưới vàng cho tháng năm xanh mê mải
Hoa khép cánh tươi còn lưu một nụ cười…
Không phải gió mây không phải mặt trời
Tất cả không phải điều ta mơ ước
Chỉ mảng tường rêu xanh đẫm nước
Giữ cho lòng khẽ nở một miền hoa.
Bài thơ Miền hoa của tác giả Nhà thơ Thuỵ Anh, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Thuỵ Anh
Nghệ danh: Thuỵ Anh, Hoa Xuyên Tuyết, Bố Tấn
Tên thật: Nguyễn Thuỵ Anh
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Thuỵ Anh - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Thuỵ Anh, Thơ Thuỵ Anh
Viết cho những giấc mơ tuổi hai mươi
Phía trên đám mây vẫn là cả bầu trời
Hà Nội hôm nay làm tôi buồn quá
Đừng vì trong mơ mà nỡ làm em đau!
Bài thơ viết ngày sinh nhật chồng
Tôi mang trong tim một tình yêu nước Nga
Yêu, giận hờn, vui sướng, ghen tuông
Viết cho người con gái tài hoa sáng suốt
Em không nhận thêm điều gì nữa
Khi tình yêu vẫn còn một chút...