Nắng tắt
Em có gọi anh cũng không đáp nữa Nắng tắt rồi bóng tối mải rong chơi Bàn tay lạnh giấu vào miền ảo mị Thắp ngọn đèn day dứt một mùa vơi Bấm phím N giữ cho trời còn nắng Mà ngón tay trượt đến cuối đường Mưa Quét trôi hết những ngỡ ngàng xa vắng Câu ch
Nội dung bài thơ: Nắng tắt
Em có gọi anh cũng không đáp nữa
Nắng tắt rồi bóng tối mải rong chơi
Bàn tay lạnh giấu vào miền ảo mị
Thắp ngọn đèn day dứt một mùa vơi
Bấm phím N giữ cho trời còn nắng
Mà ngón tay trượt đến cuối đường Mưa
Quét trôi hết những ngỡ ngàng xa vắng
Câu chuyện đời lời qua lại đẩy đưa
Từng rực rỡ bừng lên trong thoáng chốc
Đưa mắt nhìn níu lại bóng mong manh
Vừa hửng sáng em hiểu rồi sẽ tắt
Vẫn chẳng ngờ sương xuống quá nhanh!
Đàn gió bấc xua nắng đi giữ lạnh
Nét bơ phờ cho xứng với Mùa Đông
Người trở bước để lại tình trên má
Ửng chút hồng là chút nắng kể công!
Bài thơ Nắng tắt của tác giả Nhà thơ Thuỵ Anh, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Thuỵ Anh
Nghệ danh: Thuỵ Anh, Hoa Xuyên Tuyết, Bố Tấn
Tên thật: Nguyễn Thuỵ Anh
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Thuỵ Anh - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Thuỵ Anh, Thơ Thuỵ Anh
Tôi mang trong tim một tình yêu nước Nga
Còn ai có thể làm em buồn, ngoài anh?