Tôi về giữa phố đêm nay

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 00:47 AM

Sương chảy máu dọc con đường Gió về, cứ ngỡ sông Hương chết rồi Còn tôi, chạy với tôi thôi [Ngày mai, chắc chắn trên trời có mây] Tôi về, chạy dưới tàn cây Đèn khuya mắc cỡ trên vai gái già Lên Thiên Mụ, xuống Đông Ba Ngược xuôi, xuôi ngược cũng là

Nội dung bài thơ: Tôi về giữa phố đêm nay

Sương chảy máu dọc con đường

Gió về, cứ ngỡ sông Hương chết rồi

Còn tôi, chạy với tôi thôi

[Ngày mai, chắc chắn trên trời có mây]

Tôi về, chạy dưới tàn cây

Đèn khuya mắc cỡ trên vai gái già

Lên Thiên Mụ, xuống Đông Ba

Ngược xuôi, xuôi ngược cũng là nhân gian

Con ve vừa thoát miệng hang

Trời ơi! đã chết trên bàn tay ai

Vòng xe đo đoạn đường dài

Vòng đời đo những hoạ tai bất thường

Có thương thì giữ lời thương

Chết rồi, tiễn một nén hương thôi mà!

Về đi, chạy chậm thôi nha!

Ngày mai, gặp lại thì ta cùng cười.


Bài thơ Tôi về giữa phố đêm nay của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Mây mù khuất đỉnh Thương Sơn

Thơ   •   21.11.2021
Mưa uể oải, gió chán chường Máu tôi đã hoá giọt cường toan đau! Tiếng lòng quay quắt rơi mau Nhịp âm thanh đã ngả màu phế kinh Bàn tay sờ đốt nhục hình Tuỷ nhân gian, vỡ, thắp nhành khói sương Tôi ngồi nhặt gió thê lương Từng cơn thổi ngược, rát xươ

Nhà thơ là con kiến nhỏ

Thơ   •   20.11.2021
Như con kiến nhỏ tôi quan sát trong từng bước chân của tôi từng phút giây thoáng qua những câu thơ cần mẫn tôi tha từng ngày từng ngày chậm chạp về tổ tôi gọi đó là những chứng từ gốc mà tôi có được dĩ nhiên tôi không cần hoá đơn đỏ trong hành trình

Hiền

Thơ   •   20.11.2021
Đêm đóng băng dòng Hương khi em quay gót trở về một trăm bài hát sắp đặt một cơn mưa hụt anh hụt em trong cái nhìn gần em bỏ đi theo lá rớt tự nhiên rất nhẹ anh chênh chao đào ngũ cuộc vui cái giọng Quảng sặc mùi mì Quảng mắt Duy Phú bọc hương núi Q

Một dòng

Thơ   •   20.11.2021
Cuối cùng, chảy nước như mưa Cuối cùng, một trận gió lùa, trống trơ Trông xa, lớp lớp mơ hồ Ngó gần, san sát những mồ vô danh Ngàn năm, còn miếng mảnh sành Cứa bàn tay, rỏ máu tanh xuống đời!

Một ngày cuối tháng bảy hai lẻ chín

Thơ   •   20.11.2021
chạm tay vào buổi sáng những giọt cà phê sóng sánh đen vỉa hè nhộn nhịp tiếng nói và khói thuốc những mảnh đời bắt đầu cho hành trình dạt trôi bình minh mắc cạn trên chằng chịt những dây điện kéo qua thành phố lời chào hỏi đầu tiên buổi sáng là lời m

Bóng trưa

Thơ   •   20.11.2021
Cởi trâu thăm lại ruộng xưa Thấy mưa trong rú mới vừa qua khe Gió gầy nhom, thấp lè tè Dắt cụ già, gánh bộn bề lo toan.

Bâng khuâng sân trường cũ

Thơ   •   21.11.2021
Bâng khuâng gió chạm sân trường cũ nắng đã thay mùa xanh biếc xanh con bướm ngày xưa không đến nữa nỗi buồn ghế đá cứ vây quanh Kỷ niệm ùa về trong nẻo nhớ mềm như hơi thở của ngày xa mềm như cánh phượng hồng trong vở cứ nhắc ngày xưa... có nghĩa là.

Những tiếng kêu mọc sừng

Thơ   •   21.11.2021
tảng đá mùa đông mặc chiếc áo rêu dày, xanh những tia nắng uất trữ đã vẽ ra những đường bay của máu lên sự hoài nghi của tháp đá sự tê liệt của rừng hay sự bất động của rú hoặc sự tai biến núi đồi đã hoang mang một dòng thác trắng từ trên cao trư

Ảnh động

Thơ   •   20.11.2021
Nhớ em, tôi hét giữa đêm Con ma sợ quá đạp mền bỏ đi Kim đồng hồ, chạy chậm rì Nhìn tôi cùng với những gì rất điên.

Qua Ba Khe

Thơ   •   21.11.2021
Lạnh lùng trong nắng hoàng hôn gói heo may, ngọn gió buồn lắt lay đã xa bao tháng bao ngày cỏ hoài hương hái đã đầy lòng ơi! áng mây trượt phía cuối trời hiu hiu ngọn nước lặng trôi ơ hờ triền khe lau trắng ngẩn ngơ thằng bù nhìn đứng trơ trơ giữa đồ

Thấy

Thơ   •   20.11.2021
Ta từ huyệt mộ bước ra Thấy vầng trăng cũ vừa già vừa teo Ruộng quê kết hạt đói nghèo Ngập trong bão lũ trôi vèo theo ma.

Thêm một ngày kết tủa

Thơ   •   20.11.2021
Những buổi chiều rã băng trong đám mây vàng là lúc tôi muốn nói hết những lời trong đáy huyệt đã bốc hài cốt tấm bia chỏng chơ chổng lên trời bên bụi cỏ gai còn chút ánh sáng nữa thôi tôi phải nói kẻo không kịp tôi sợ những chuỗi ngày mệt mỏi thừa th

Đêm cao nguyên nhớ Huế

Thơ   •   20.11.2021
Đêm cao nguyên khuya về đầy gió Nằm co ro, nhớ rét Huế quê mình Từng con phố hiền như là hoa cỏ Nhớ Tràng Tiền, nhớ dòng Hương xanh Ở cao nguyên nhớ về phố Huế Nhớ ngày mưa, tháng nắng, nhớ vô cùng Nhớ chè bắp, thương vầng trăng Vỹ Dạ Nhớ bún bò, nhớ

Những nẻo đường gãy

Thơ   •   20.11.2021
trên những con đường xỉn màu bã trầu những lối rẽ bóng tối ngoằn ngoèo vô cảm lố nhố những mầm sống hụt lướt trôi dạt phố bụi bám mồ hôi trơn nhớt ngày không còn nắng đã đến lúc cuộc mưu sinh đen nhẻm phận người chui rúc vào ngõ cụt răng cắn bầm mô

Một ngày cuối tháng tư

Thơ   •   21.11.2021
Cho con ngồi lại một chiều tháng Tư cho con ngồi lại với bao nỗi buồn cho con ngồi lại nghe đời buồn hơn cho con ngồi lại nuốt bao oán hờn ngày phơi xương trắng cấu cào vào thịt da cha còn nằm yên đó nấm mộ xưa chưa già đời con như cỏ sau ngày tóc

Về chốn xưa

Thơ   •   21.11.2021
Khuya tôi về dưới cổng làng Nép vầng trăng muộn, cũ càng tháng năm Nghe tim vỡ gạch, lặng câm Tôi tìm tôi giữa vọng âm đất trời Từ ngày em bẵng quên tôi Cũng từ dạo ấy tôi rời xa quê Bao rưng rức, muốn quay về Rồi mòn mỏi nắng chân đê cuối mùa

Hên xui

Thơ   •   20.11.2021
Có nhiều con ngươi nằm ngoài con mắt có nhiều con mắt không có con ngươi có nhiều con người nằm ngoài khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không phải con người có nhiều con ngươi ẩn trên khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không có con ngươi có nhiều con mắ

Ngày và đêm

Thơ   •   20.11.2021
Mở hai con mắt, bước đi Ngày điên loạn não, đêm trì trệ tim.

Ác mộng

Thơ   •   20.11.2021
đêm qua tôi đi trong ác mộng ưỡn ngực bước trên con đường vạch sẵn con đường đầy hoa ảo sắc có mùi tanh của máu giẫm đạp lên những hình hài quái gỡ con đường bắt nguồn từ tối tăm mở ra những tháng ngày đen tối vùi lấp nước mắt tài hoa chôn sống dày v

Có một mùa xuân muộn màng ở Huế

Thơ   •   21.11.2021
Sẽ không nói gì nữa đâu khi mùa xuân về quá trễ tràng có lẽ cơn mưa cũng mỏi mệt ngủ quên trên mạng nhện mái nhà xưa tiếng chim đục hơn khi chạm vào cơn gió độc câu hát ru con mềm nhũn hoá thân chiếc tã lót ướt đầm mấy lần chiêm bao bay ngoài cửa sổ

Sự im lặng của thời gian

Thơ   •   20.11.2021
Có lẽ sự im lặng của thời gian đã làm ta lạc nhau trong khát tìm ái cảm mặt trời như ổ bánh mì cháy khét trên đền đài hoang cỏ những chiếc lá mục đang tự đốt cháy thắc thỏm tiếng chuông nhà thờ lõm sâu hốc mắt  sương năm tháng xé anh và em

Còn không bụi phấn?

Thơ   •   21.11.2021
(Nếu khi đã mất điện rồi Vi tính chỉ là cục sắt.       Ngô Quang Tuấn) Sẽ có một ngày em hỏi tôi còn không bụi phấn? có còn không phấn nhuộm tóc thời gian ừ! em ạ! có thể là như thế! nắng có thể xanh và nắng có

Thói quen

Thơ   •   20.11.2021
Bình thường chẳng biết ra răng Nhưng khi uống rượu, nhớ thằng bạn xưa Mở phone buông chuyện búi xua Nói huyên thuyên, vẫn thấy chưa đã thèm.

Đi ngoài trời mưa rơi không ướt

Thơ   •   20.11.2021
dắt con đường ta đi đi trong cơn mưa gió hú cơn mưa mười năm cơn mưa ba mươi năm cơn mưa còn chưa dứt những niềm đau! dắt con đường như dắt dăm ba câu thơ đi trong mù tăm mù tịt những câu thơ ngại ánh sáng trời không thật làm khô những cơn mưa èo ọ

Sóng lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Sầu chi đau đáu rứa Hương? Xanh chi thăm thẳm đoạn trường mà xanh? Chiều nghiêng con nắng Kinh Thành Lang thang, mới biết một mình mình đi.

Thơ   •   20.11.2021
Từ trong lịch sử bước ra Thiêng liêng hé chút mặn mà vầng trăng Băn khoăn pha chút dùng dằng Mới hay chú Cuội, chị Hằng là hai.

Bong bóng trôi lẩn quẩn phía góc trời không chân

Thơ   •   20.11.2021
Nắng cũng đã nhiều rồi mưa cũng đã nhiều rồi hạn hán đã thiêu thành tro nụ cười mới nhú lũ lụt đã cuốn niềm tin từ thủa bén lông tơ chúng ta tự treo mình trên lơ lửng cáp đời không điểm tựa chúng ta không tựa được vào nhau sao khó quá vậy trời yêu th

Mùa tóc úa

Thơ   •   21.11.2021
Em bỏ lại đằng sau, mùa tóc úa Cỏ đồi hoang khóc nấc mấy đời trăng Màu thế tục còn vương nhàu lệ ứa Bước chân cuồng có đuổi kịp sao băng? Bờ đá lạnh chưa tan từng nhịp thở Đỉnh phù vân sương trắng ngủ bao đời Sợi tóc bạc xâu lời kinh lở dở Máu khuya

Nắng đổ rát lưng tháp

Thơ   •   20.11.2021
Nắng đổ rát lưng tháp mưa xối nát gạch hồng cỏ xanh cổ tích.

Lạm dụng trò chơi ngôn ngữ

Thơ   •   20.11.2021
Lạm dụng trò chơi ngôn ngữ nguỵ tạo danh vọng là tự sát bằng tiếng nói đơn độc, lạc điệu.

Mộng trắng

Thơ   •   21.11.2021
Bao nhiêu chiến thắng mơ thành tượng Đá chất chồng lên lấp núi cao Xương trắng ngàn đời xương vẫn trắng Rùng mình, máu thở nhịp thương đau!

Quy Nhơn

Thơ   •   21.11.2021
Sớm đón nắng Tây Sơn ùn ùn vó ngựa lá me bay nhắc chuyện vị vua xưa hồn trai tráng bụi tung mù một thủa đất oai linh thơm hoa trái trĩu mùa Chiều Trưng Vương áo lụa trắng trời mơ em nghiêng nón cho vần thơ mở lối lòng biển vậy, trách chi tình nông nổ

Vọng làng

Thơ   •   21.11.2021
Tôi lớn lên làng đã mất đình làng câu đối cũ vỡ òa từng nét vụn gò đồi cũ nghiêng vai cho đồng ruộng và dấu xưa nuôi lúa biếc xanh đòng Gần ba mươi năm... vướng nợ dòng sông gió xa lắc cứ vọng về thủa nhỏ nỗi nhớ ngợp ngờm hồn hoa gạo đỏ Vu Gia ơi! c

Gặp đám chết đang trôi qua phố

Thơ   •   21.11.2021
đấy là sự mỏi mệt đến tột cùng của đốt sống đang mọc gai những vết chém dọc ngang không làm vụn vằn con chữ tiếng sáo của người mù cất lên trong đêm trường đói rách rừng đã bong da thịt xác người nhẹ hều bèo bọt trôi đầy vũng tội tìm đâu hơi thở xanh

Đêm quê nội

Thơ   •   21.11.2021
Cháu tan hút trong đêm đen Và cháu đã thấy ngọn đèn rất chăm Như hạt đỗ mới nhú mầm Ngọn đèn toả sáng lặng thầm với đêm Có cơn gió rét bên thềm Vô tư quá, đã xô nghiêng ngọn đèn Đôi tay gân guốc mon men Bà ngăn con gió... cho đèn đừng lay Cháu liền v

Từ trong bóng tối

Thơ   •   21.11.2021
Chúng ta đã chết một nửa vết dao màu đỏ rạch ký ức làm nhức nhối thực tại đê hèn [sự đê hèn câm miệng hến với ánh mắt lãnh cảm] của từng nỗi đau dán vào lớp lớp nấm mộ mặt người cuộc viễn du qua những cánh đồng xác còn phơi phới màu huyết dụ những

Đơn giản bởi em là thơ

Thơ   •   21.11.2021
trong vũ trụ tôi em chọc thủng mặt loại người đú đởn em chọc tiết những câu thơ điêu toa sáo rỗng em lướt tình vĩ tuyến vẽ nên khuôn mặt thơ bằng chất liệu bồng con vẽ nên thiên đường thơ bằng cọ môi, son mắt và tiếng rên mãnh liệt ngày quỵ gối dướ

Ấy bỏ cả tiếng đồng hồ

Thơ   •   20.11.2021
Ấy bỏ cả tiếng đồng hồ để tạo dáng tóc nhưng không vứt nổi một chiếc vỏ kẹo vào sọt rác.

Nói rất nhỏ nhẹ với người con gái

Thơ   •   20.11.2021
Anh ngồi thở rất khiêm nhường Vòng tay, anh ngó vô thường lăn đi Tình yêu như viện kẹo bi Ngậm hay không ngậm, thì tuỳ em thôi.

Sáng, đi bộ, nghe quạ kêu

Thơ   •   21.11.2021
Sải chân đuổi ngọn gió đồng Loanh quanh cổ tự, lòng vòng nghĩa trang Mộ bia lớp lớp hàng hàng Đọc, không thèm nhớ, lại càng nhớ lâu Người chôn trước, kẻ chôn sau Ma nghèo nấm nhỏ, ma giàu lăng to Ở đời, còn sống, còn lo Hỏi ai đã chết, giả đò sống kh

Tiếng đêm

Thơ   •   21.11.2021
Anh gom cô đơn nối lại những giọt buồn trong đôi mắt chiêm bao của từng đêm giông bão cái rét gánh tương tư về trong lảo đảo từng giọt mưa trò chuyện với cơn mê Đã vắng tanh không tiếng guốc em về mầm tóc ngủ quên trên vầng trán héo tiếng đàn buông

Bóng khuya

Thơ   •   20.11.2021
Những chuỗi hoang vu kéo qua một đêm mất ngủ Con dế hát bài trùng ca vang âm trong kẽ gạch vỡ Sự thì thào của một con sông chưa nói hết huyền diệu của rằm Đêm khai sinh tượng đá Những ánh đèn công viên đỏ lòm trên bàn tay lá Những tia sáng se thắ

Cởi áo quần ra lại gặp mình

Thơ   •   21.11.2021
Mở cửa, không mời gió cũng vô Với bao tiếng rít rất mơ hồ Ta nghe tóc rụng qua vai lạnh Để tiếng thở dài cứ nhấp nhô Lại rót mời ta cùng với bóng Buồn chi cơn rượu lúc khuya về? Bài thơ lở dở ta ngâm vội Mời cõi đêm, cùng ta lắng nghe Ta uống cùng ta

Sỏi

Thơ   •   20.11.2021
Góp một phần đời nhỏ nhoi làm nên cao ốc Và chết một đời trong khối bê tông Sỏi đâu biết qua toà nhà cao ngất Có kẻ trầm trồ đưa con mắt trông

Những oan hồn hoá đá

Thơ   •   20.11.2021
chuyện về một lão nông treo cổ chết trên dây oan nghiệt phía bầu trời hoàng hôn đỏ máu ngày chật hơi thở nâu những chuồng bò xây bằng đá núi hình nấm mộ xưa chuyện về một người đàn ông treo cổ chết theo con mình cha đẻ ra con và cha chết theo c

Mười bốn tháng tám một chín bảy ba

Thơ   •   20.11.2021
hai lẻ chín trừ một chín bảy ba té ra mình băm sáu tuổi mặt vẫn gầy vẫn hốc hác như xưa tóc vẫn húi cua răng vẫn sứt miệng rộng tuềnh vẫn thích chút chua cay năm bảy ba ngày mười bốn tháng này trong trời đất có một thằng ra đời quẫy đạp cha mù mắt nê

Không nhời

Thơ   •   21.11.2021
Có một dòng sông đẹp Có một chiếc cầu xinh Có bao nhiêu người đã Chọn nơi đây, trầm mình.

Trên con đường cũ

Thơ   •   21.11.2021
Trên con đường cũ bông hoa nở buổi chiều thơm tóc xưa.

Đêm tắc kè đọc Tr. Sơn

Thơ   •   20.11.2021
tắc kè tắc kè tắc kè ai oán rót máu trên mái tôn ngôi nhà hoang đêm tân thành thủng nát nhói đau như câu thơ vượt biên không thành như tiếng khóc chào đời côn đảo như những mùa xuân bị cầm tù rục rã hốc mắt tắc kè tắc kè tắc kè đoản khúc đoạn trường

Nghiệt

Thơ   •   20.11.2021
tai ương luôn ập tới ở bất cứ lúc nào nơi nào & nuốt vội vã từng giọt nước mắt khô kiệt tôi biết tìm đâu sự thật những lớp bụi dày đặc đã cất dấu vào dĩ vãng của tương lai thật buồn cho sự đần độn thô bỉ nhãn tiền cánh đồng không hẹn mùa màng đã

Vệt trăng kinh thành

Thơ   •   20.11.2021
Mở mắt đen ướt em lột xác kinh sư em lóc thịt trăng Ngọ Môn & chúng ta cắn máu giấc mơ chói trinh mặt trời đêm quẫy đám cháy loã lồ bạo khát ban mai ló nóng trương mồ hôi nhiệt đới âm giai huyền ẩn gạch mẻ nứt ma hiện kéo mắt tình nhơ

Ngõ trưa

Thơ   •   21.11.2021
Im lìm là cái ngõ trưa Nắng rơi nhè nhẹ như vừa chạm hương Lay lay khẽ khóm bông hường Cái con bươm bướm vẽ đường vòng vo Im lìm nắng cởi cái mo Cây cau không chịu giả đò đứng yên Có đám mây rất rất hiền Đứng ngay trước ngõ chẳng thèm nói năng Im lì

Ký hoạ phố

Thơ   •   20.11.2021
phố chen chúc khu nhà tập thể chen chúc người già em bé nhà sát vách nhưng không hề biết nhau chỉ gặp nhau khi kẻng khua báo giờ đổ rác hiếm hoi những lần họp tổ ông táo ngồi giữ nhà trước cửa kiệt hẻm ngõ ngách sặc mùi khói than đá ong phố sẻ chia k

Gửi người của hôm nay

Thơ   •   21.11.2021
ừ thì hôm nay mừng lắm mừng chi lạ dòng sông chảy ngược vẫn xuôi anh đã chết những câu thơ thẳng nằm yên trong huyệt mộ có lẽ mùa tàn không ai quật mộ anh cứ nằm yên xương thịt anh hun xanh cỏ tranh những mầm thơ biếc

Ác mộng dài

Thơ   •   20.11.2021
Mắt em rơm rớm mưa phùn Tìm chi ở dưới vũng bùn rứa em? Mỗi ngày máu đổ xuống thêm Ruộng đồng quằn quại mọc lên xác người.

Thì thôi gặp gỡ...

Thơ   •   20.11.2021
Thì thôi, lỗi tại cơn mưa Em theo người ấy nên chừa tôi ra Thì thôi, lỗi tại ngã ba Em theo người ấy bỏ xa tôi rồi Bây chừ mưa vẫn còn rơi Cuộc tình xưa cũng rối bời ngã ba Thì thôi, gặp gỡ cũng là Để mà thấm nỗi chia xa vướng lòng.

Ca dao

Thơ   •   21.11.2021
Cánh cò bay thấp bay cao nghìn năm vẫn chở khát khao về trời ngàn dâu bãi mía ta ơi! cứ xanh như thể muôn đời vẫn xanh Hàng tre tha thiết ru cành đồng xa nghe gió dỗ dành lúa non chim chiều hót khúc ví von tình người còn ấm là còn ca dao.

Trung du

Thơ   •   20.11.2021
thời gian trắng hớ rỗng tuếch những ngọn núi cúi mặt thê thảm nhìn dòng sông nhầy nhụa máu những con người tôi đã gặp chết dần như cục đất bạc màu những bàn tay xương xẩu chìa ra sau mùa lũ quét những ánh mắt đục ghèn rơm rớm cơn đói đục thân những c

Saigon 20h30

Thơ   •   20.11.2021
với Lê Liên Mưa tạnh hôn tạnh mắt chưa tạnh vòng tay chưa tạnh ghế đá chưa ấm vé sài gòn => nha trang bật khóc khoan cắt đại lộ khoảng khắc rối máu lên dập dã bấm phím xem giờ lên xe ô cửa kính cầm tù ánh mắt tin nhắn lộn nhào lòng bàn tay.

Hay hát đồng dao

Thơ   •   21.11.2021
Hay ưa gặm cỏ Là bò với trâu Hay tắm ao sâu Là con nhà vịt Hay kêu ríu rít Là chú chim non Hay khoe mắt tròn Là anh mèo mướp Hay đi đến lớp Là bạn sáo nâu Hay lặn ao bàu Là anh cá chép Hay rung ria mép Là bác chó nhà Hay hét hay la Là gà mái đẻ Hay đ

Em lỡ tay cầm chùm chìa khoá

Thơ   •   20.11.2021
vì em là con gái đồng nghĩa với nỗi buồn tuyệt tự nhưng biết làm sao! em đã lỡ tay cầm chùm chìa khoá sẽ hưởng thụ hoặc sắp xếp hoặc hoang phí hoặc bới tung lên di sản khi cánh của từ đường bật mở sự tình cờ duyên ngộ hay sự kế thừa cũng đồng nghĩa

Những linh hồn trôi

Thơ   •   20.11.2021
theo thời gian trì trệ những linh hồn trôi vất vưởng giữa bình minh ngột ngạt mặt trời khô máu thoi thóp trên những khối bê tông man rợ trong ngôi nhà mồ tối om những linh hồn dẫm đạp nhau trôi ngờ vực nhìn nhau lạnh buốt những ánh mắt cú vọ đã hú

Biển thức

Thơ   •   20.11.2021
Rì rầm cỏ mộ nhai sương Khói nhang làm ướt tiếng chuông bên trời Ngoài kia sóng vỗ trùng khơi Hỏi mây thiên cổ dạt trôi chốn nào? Rùng mình chi? Đám phi lao? Mà đem cái rét cứa vào đời nhau Thu lu một nấm mộ nhàu Nằm nghe cát thở trong màu sương khuy

Hè về quê nội

Thơ   •   21.11.2021
Vượt hơn trăm cây số Hết tàu rồi ô tô Em về quê thăm nội Cho thoả nỗi mong chờ Bố dắt em lên đồi Cùng thắp nhang mộ tổ Nhìn xuống cánh đồng vui Diều căng dây trong gió Mẹ hái nhiều sim chín Em hái nhiều tiếng chim Ba hái nhiều kỷ niệm Tuổi thơ cò

Đêm cô hồn

Thơ   •   20.11.2021
Cái buổi tối keo kiệt ấy cuối cùng rồi cũng tự sát trên con đường đứt mạch đã có ít nhất hàng ngàn viên gạch vỡ trong cuộc tru di của đất trời những viên gạch không đầu lởm chởm như vết hận răng cưa như anh và em bấu xướt ngày cách tuyệt đã tàn dầ

Trung du

Thơ   •   20.11.2021
thời gian trắng hớ rỗng tuếch những ngọn núi cúi mặt thê thảm nhìn dòng sông nhầy nhụa máu những con người tôi đã gặp chết dần như cục đất bạc màu những bàn tay xương xẩu chìa ra sau mùa lũ quét những ánh mắt đục ghèn rơm rớm cơn đói đục thân những c

Nhạt

Thơ   •   20.11.2021
Xin em mặc áo vu quy Đừng bao giờ nhớ đường về ngày xưa. Bao nhiêu nắng, bấy nhiêu mưa Nhạt nhòa như thể là chưa chúng mình.

Những chiếc móc trên dây phơi đồ

Thơ   •   20.11.2021
như những bờ vai người trần truồng gầy guộc treo lơ ngơ giữa buổi chiều còn sót lại trên sợi dây đời oằn mưa nắng cái đầu nhỏ hơn so với bờ vai rộng cũng chính là nơi để móc thân mình vào sợi dây lơ lửng những chiếc móc lắc lư như con rối vô tư đến l

Ánh sáng là sự trần truồng của tiếng thở

Thơ   •   20.11.2021
đặt trên đồi biếc cỏ xác một nụ hôn máu khô đã hoài thai môi lửa sưởi ấm những hạt sương làm tình trên nách lá rớt xuống rốn bình minh những giọt thị dâm ngân ngân tiếng nấc rùng mình trên đồi ngút hương mùa xanh khoả thân cám dỗ như câu thơ khoả

Ngồi bệt trên lá thông khô

Thơ   •   20.11.2021
tôi nghe từ đâu đó những bào thai rụng những căn bệnh ung thư đè nặng ban mai những chuyến tàu chở tham vọng lướt qua những tia nhìn họ sắp từng con chữ để tạo nên quyền lực miễn cưỡng những con chim sẻ vù cánh bay lên khi bước chân họ tới gần vì chú

Nói chuyện với người bạn già xa nửa vòng trái đất

Thơ   •   20.11.2021
Bạn hỏi tôi có luyến tiếc gì về buổi chiều sắp tàn tôi mím môi cười & rít đốm lửa cuối cùng của ngày như cuộc chia tay của tình yêu không nợ lặng thầm mà đau cạn kiếp cũng chẳng còn gì ngoài gió lũ lượt buốt giá lội qua sông hết rồi phiên chợ cuố

Hỏi tôi

Thơ   •   21.11.2021
Tôi còn mấy tháng, mấy năm Sớm vun gốc ớt, chiều chăm bụi hồng Tôi còn vui với tôi không Đừng xui tôi, phải đề phòng với tôi Hỏi còn mấy sức, mấy hơi Nắng mưa đừng nói hộ lời trái tim Còn bao nhiêu nỗi muộn phiền Tôi gom hết, trút vào miền vô ưu.

Hoa vông

Thơ   •   21.11.2021
Những chiều hoa rộ ven sông đỏ như mắt mẹ chờ mong con về tháng Tư mùa đã sang hè hoa vông rụng xuống sông quê đỏ ngầu...

Những mùa gặt đã qua

Thơ   •   21.11.2021
Những mùa gặt đã qua xa lắc những người bạn cũ như rơm vùi dưới bùn chờ một mùa gặt mới.

Hoang hoang chiều

Thơ   •   20.11.2021
Hoang hoang chiều lửa phun khích niệm bầu trời kêu a tà run rẩy.

Một lần tôi nói yêu em

Thơ   •   20.11.2021
Một lần tôi nói yêu em sẽ lặp lại khi mình tìm môi nhau.

Biên Hoà đêm xa em

Thơ   •   21.11.2021
Mưa ôm lấy gió cầu Ghềnh khuya ôm phố lạnh, chúng mình ôm nhau chiếc ô khấp khểnh trên cầu không che nổi nụ hôn nhàu... tội chưa? vòng tay ướt sũng cơn mưa tóc em ướt sũng cả mùa yêu anh đôi chân hai đứa chòng chành nghe sông vỗ hết sóng tình vào đêm

Đón xuân

Thơ   •   21.11.2021
Mùa đông tạm biệt đi xa Chợt mùa xuân đến mượt mà chồi non Đàn chim vui hót véo von Từng đôi bướm lượn rập rờn dưới hoa Trời xanh, xanh thật xanh thà Đem tơ nắng rắc la đà ngõ xuân Bé nghe lòng lắm bâng khuâng Mở khung cửa nhỏ đón xuân vào nhà.

Ga Huế, tạm biệt Linh Nhân

Thơ   •   20.11.2021
anh đã tìm trong tương lai một câu nói của em rất cũ đó là ánh mắt nhìn trìu mến và luyến ái mùa hè bật lên những âm thanh nóng khét nghiến nát cuộc chia tay trên bánh sắt chuyến tàu S7 bắt đầu rời ga 19h58 như mũi tên lao về phía trước bỏ lại đằng s

Ngôi mộ cũ

Thơ   •   20.11.2021
Ngôi mộ cũ chùm hoa dẻ vẫn toả thơm khói hương cũ.

Giờ ra chơi

Thơ   •   21.11.2021
Trống báo giờ ra chơi Từng đàn chim áo trắng Chân bước khỏi ghế ngồi Ùa ra ngoài sân nắng Chỗ này những bạn gái Chơi nhảy dây nhịp nhàng Tiếng vui cười thoải mái Chao nghiêng cánh lá bàng Đằng kia những bạn trai Đá cầu bay vun vút Dưới nắng hồng ba

Cuối thu

Thơ   •   20.11.2021
thật im lặng bởi bây giờ đã cuối Thu rồi mùa Thu đem dấu mùa Xuân trên căn gác trong ngách phố 30 mùa Xuân đem dấu lửa trong ngực em nõn nà dấu trong bộ váy ngợp màu cốm xanh Thu bất chợt hồng lên trong bức tranh em vẽ treo phía trên cầu thang anh ch

Sông trăng

Thơ   •   21.11.2021
Chảy qua lòng thành phố xanh một dòng trầm tư nỗi niềm hoài sóng vỗ sông gầy hơn lá thu Cỏ dấu mùa biêng biếc trải vàng hoe bến mơ sông duềnh xanh nuối tiếc cứ dài thêm mong chờ Buồn nào cháy mù sương điệu Nam Ai tha thiết ngập ngừng chi sông Hương

Hành trình não

Thơ   •   21.11.2021
đôi ngã rẽ bình minh đi bằng đôi chân của nắng hoàng hôn về bằng gót chân của mưa tôi dạo trong khu vườn trên bầu trời rất tịnh những đám mây tụng lời kinh rất mỏng những cơn gió lắc chuông rất trong tôi đang lên men những đoá hoa vô ưu đã nở đầy tr

Mưu sinh

Thơ   •   20.11.2021
những băng vệ sinh nhầy nhụa những ve chai bao ni lông thức ăn thừa mứa những giấy những và những xác chết xen lẫn những rác rưởi vô hồn bốc mùi quen thuộc thành phố người dân ngang qua quăng cái nhìn bịt mũi chị lao công không cần khẩu trang cái mù

Đồng điệu

Thơ   •   21.11.2021
miếng giẻ chùi chân nằm thu lu trơ tráo nhìn một ngày lặp lại không có gì mới hơn ngoài tiếng sủa đục ngầu của lũ chó ngứa miệng nhà bên thích sủa những bóng ma tiềm thức không có  gì mới hơn ngoài ngoài sự cọ xác của những bàn chân thô lỗ cộc c

Quạt bà, quạt bố

Thơ   •   21.11.2021
Quạt của bà mát ít Quạt của bà không xoay Quạt của bà chậm lắm Quạt của bà... dùng tay Quạt của bố mát nhiều Quạt của bố xoay tít Quạt của bố quay đều Quạt của bố... cắm phích Quạt bà thua quạt bố Quạt bố hơn quạt bà Nhưng mỗi khi cúp điện Quạt bố

Viết cho con ngày xa

Thơ   •   20.11.2021
(Viết thay cô Nhung - Yên Thành - Nghệ An) Duy ơi! mai mẹ về rồi Cầm tay con… nước mắt rơi… nghẹn ngào! Đành thôi! Biết nói thế nào?! Sao đời mẹ lắm khổ đau thế này! Ngày mai xa một tầm tay Mẹ về nhớ những tháng ngày bên con Thương con, mẹ g

Kỳ đài sừng sững

Thơ   •   20.11.2021
Kỳ đài sừng sững những lá cờ thay sắc gió nói lời rêu.

Ngoảnh lại

Thơ   •   21.11.2021
Bầy nắng quái chập chờn trên mái tóc Ngày chông chênh phố lệch gót mùa đau Ta ngoảnh lại thấy đền đài cỏ mọc Kinh thành ư? Nhoè nhoẹt một màu râu! Sông Hương ạ! Mười năm ta ghé Huế Giọt thượng nguồn thấm khoé mắt ni cô Ta nhắn nhủ chút lòng riêng dâ

Quay quắt ngả tư

Thơ   •   20.11.2021
Thanh quản đắng huda thơ dấy bọt xuân cây bàng mệt lử nhìn mặt trần gian lấm mây thắt vòng tay phố bàn chân sám hối từng bước rễ cây em cười lát cày ruộng cũ năm ngón bóp mặt trời thuỵ & anh nghe nhiều đôi mắt em nụ cười em ngã tư phố quay quắ

Chiếc mào sứt

Thơ   •   21.11.2021
Khoe rằng: - “Ai khoẻ bằng ta” Chú gà trống tía tỏ ra ngạo đời Gà ta chạy xuống sân phơi Ví đàn gà nhỏ... ra oai anh hùng Cún con nằm dưới gốc hồng Cũng bị gà tía đá tung lộn nhào Nghĩ mình là bậc anh hào Nên đêm nay ngủ trên rào đón trăng Nào ngờ lã

Đêm buồn sờ cái gót chân

Thơ   •   21.11.2021
Đêm buồn sờ cái gót chân gót dày, da đã mấy lần bong ra mới hay, cũng một lớp da khi dày trúc trúc, khi ra mỏng mềm Gót buồn trách buổi trăng lên nhắc mình nhớ thuở tuổi em vào rằm bờ tre dấu mối duyên thầm bước chân rón rén gai đâm hẹn hò Rồi hôm

Mộng

Thơ   •   20.11.2021
Muỗi sôi một góc hiên nhà Buổi chiều bị rách bởi tà huy rơi Anh nghe bản nhạc không lời Vô hình trung, thấy cõi người đầy ma!

Ừ ừ! Té ra là vậy!

Thơ   •   20.11.2021
ông là người nổi tiếng ông là hàng xóm của một người nổi tiếng hai ông có điểm chung về sự nổi tiếng và hai ông có điểm riêng biệt để tạo ra sự nổi tiếng về điểm này ông hơn ông bạn nổi tiếng ông viết thơ như ngốn một nạm rau muống đọt chấm mắm nêm

Không trắc buồn

Thơ   •   20.11.2021
Thôi rồi! còn gì đâu em Khuya lang thang, anh đi tìm ngày xưa Sương hoang mang tê môi thừa Đèn vàng run trong giao mùa căm căm Thôi rồi từ đây xa xăm Lời yêu thương tràn dư âm cồn cào Anh về trong đêm chênh chao Trăng mồ côi nằm chiêm bao bên trời M

Nghĩa trang

Thơ   •   20.11.2021
Như ruộng bậc thang những ngôi mộ hàng hàng lớp lớp chung & riêng có tên có tuổi có quê có quán & không tên không tuổi không quê không quán hàng hàng lớp lớp lớp lớp hàng hàng ở đây quy tụ thành nỗi buồn khổng lồ rợn người muốn mang hài cố

Trên cầu sương khói

Thơ   •   20.11.2021
Dã Viên, Bạch Hổ mù sương Hồn ai lạnh dưới sông Hương thế này Gió oan nào buốt nhành cây Máu ai nhuộm tím cõi này hỡi thơ?

Đồng tiền còn sót lại trong túi

Thơ   •   20.11.2021
Nỗi đau những đồng tiền còn sót lại trong túi ta đã quên từ lâu.

Thời gian trong chảo dầu

Thơ   •   21.11.2021
Thời gian trong chảo dầu chiếc bánh rất thơm ngọt chiếc bánh cháy thành than.