Bóng khuya

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 00:49 AM

Những chuỗi hoang vu kéo qua một đêm mất ngủ Con dế hát bài trùng ca vang âm trong kẽ gạch vỡ Sự thì thào của một con sông chưa nói hết huyền diệu của rằm Đêm khai sinh tượng đá Những ánh đèn công viên đỏ lòm trên bàn tay lá Những tia sáng se thắ

Nội dung bài thơ: Bóng khuya

Những chuỗi hoang vu kéo qua một đêm mất ngủ

Con dế hát bài trùng ca vang âm trong kẽ gạch vỡ

Sự thì thào của một con sông

chưa nói hết huyền diệu của rằm

Đêm khai sinh tượng đá

Những ánh đèn công viên đỏ lòm trên bàn tay lá

Những tia sáng se thắt tầm nhìn

Cong lại như cơn sốt dã man

Xoáy vào nhịp thở nhựa cây

Thì ra sự cô đơn mang dòng máu dã thú

Xé tiếng thở dài thành trăm mảnh

Hàng loạt tiếng cười sủi bọt trong ly

Như đùa với tràn trề bực dọc

Vạt mắt rêu xanh như mặt trăng cũ kỹ

Cũ đến ngàn lần nên mãi mãi là rêu

Đàn chuột dôi ra những chấm đen hỗn loạn

sau tiếng gạch vỡ

Gặm cái bóng liêu xiêu...


Bài thơ Bóng khuya của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Khi trở về bản quán

Thơ   •   21.11.2021
Nỗi buồn trào ra day dứt như những rễ cây thâm niên cằn cỗi trên bức tường cũ nát lắng nghe tiếng gió rít trên cành cây tiếng đục khoét của sâu đục thân tất cả mờ nhoà lụ khụ xế chiều chỉ có hoài niệm là buổi sớm những cơn mưa xoá sạch dấu chân bạn b

Câu kinh rong chơi

Thơ   •   21.11.2021
Có câu kinh buồn rong chơi trong mưa Có dăm lá vàng lăn theo cơn gió Em ngồi một mình ôm nghiêng nỗi nhớ Tóc xoã xuống chiều một con suối mơ Có tiếng chuông vàng lang thang trong kinh Có dăm tiếng cười vô tư đâu đó Ta ngồi một mình tan theo tiếng gió

Tuổi thơ

Thơ   •   21.11.2021
Ngày tháng đói dài nhằng như thế kỷ Ước chén cơm, mơ tấm áo che thân Tóc đầy chí, chốc mọc dày, tanh nghí Gió mùa đông bấu nát tấm lưng trần Sáng đến lớp, chiều ra đồng, lên rẫy Hốt cứt trâu, đi mót lúa, giữ bò Mồ hôi đỏ, nước mắt vàng, tuôn chảy Tú

Nóng dữ hè!

Thơ   •   21.11.2021
Trời nóng, thương mẹ gà ấp trứng Chó thè lưỡi thở, người như điên Hôn nhau đến độ không còn hứng Ngủ với tình nhơn trong chảo chiên Mồ hôi ríu rít mồ hôi rụng Máu biếng tuần hoàn, máu đã xanh Đêm chết, nên bầu trời đã lủng Một bầy sao nhảy rất lưu ma

Sáng & tối

Thơ   •   20.11.2021
Anh & em theo ánh sáng nhưng ánh sáng không dắt ta đi vậy chúng ta hai người mù chưa chắc những gì phơi phải nhờ ánh sáng & suốt đời nô lệ ánh sáng nhữnggìcầntìmcầnlụccầnsuycầnkhảocầnchỉtríchcầnphêbìnhcầnnghiêncứu thì phải cần bóng tố

Chiều nghiêng

Thơ   •   20.11.2021
Cuối cùng chẳng thể nào hơn Giọt cô đơn nối cô đơn với chiều Tơ đàn ướt lạnh hoang liêu Em nghiêng tay hứng ít nhiều thung dung.

Rứa hả?

Thơ   •   20.11.2021
Đi ra vấp cái nỗi buồn Đi vô vấp cái ngọn nguồn khổ đau Tồng ngồng đứng ngó muôn sau Vầng trăng hoá máu lúc nào chẳng hay.

Nhấn phím buồn

Thơ   •   20.11.2021
dãy núi mù loà oằn vai gánh những ngôi mộ không tên đang khao khát một ngày nắng muộn của dĩ vãng rất xa trong ký ức sau cuộc chiến trái tim biết đau ngày lọt lòng nhàu nát đong đưa dáng hình tật nguyền hạt gạo mắc lũ từng dòng nghĩ phơi cốt trơ xư

Tiếng một loài côn trùng

Thơ   •   21.11.2021
anh đã có gần hai mươi năm ở trọ những giấc ngủ tội tình trên chuyến xe tốc hành anh còn tệ hơn những món hàng hoá kia anh nhìn đất nước qua ô cửa phiêu hành những bụi cây ngã rạp như phận người những dòng sông đục ngầu bão lũ những chuyến xe chạy và

Ánh sáng là sự trần truồng của tiếng thở

Thơ   •   20.11.2021
đặt trên đồi biếc cỏ xác một nụ hôn máu khô đã hoài thai môi lửa sưởi ấm những hạt sương làm tình trên nách lá rớt xuống rốn bình minh những giọt thị dâm ngân ngân tiếng nấc rùng mình trên đồi ngút hương mùa xanh khoả thân cám dỗ như câu thơ khoả

Dòng sông đục ngầu

Thơ   •   20.11.2021
Dòng sông đục ngầu mùa hè không còn trong xanh trong dòng nước mát những bến cũ đã chết.

Rứa mới biết

Thơ   •   20.11.2021
Thưa em, cũng đã lâu rồi Cái ngày em xé bầu trời rách tươm Nhân gian tựa một đống rơm Em toan chích lửa giận hờn, thủ tiêu Cũng may anh uống thuốc liều Ném quẹt ga, xuống sông chiều, ngon chưa! Thế rồi cỏ nát tưa lưa Đất trời đảo lộn cũng vừa tạm ngư

Buổi trưa trong rừng cấm

Thơ   •   20.11.2021
Treo ngược vòm cây những đám mây xanh như lụa biếc xé tượt ra âm thanh uốn cong bờ vực ngón ngón bám víu khắc khoải loài ong huy động chích từng tia nắng vàng nhuộm hoa mật ngữ giữa ngã ba đường đứt ra từng âm giai yểu mệnh thời gian mở tia nhìn vòm

Trưa mùng tám Tết nơi đó mùa đang rụng trứng [gà]

Thơ   •   21.11.2021
Nơi đó máu đã đông trong trí nhớ đá chất trong ngực nặng trịch tiếng thở chết dần tiếng nhạc đưa tang chìm xuống đáy dòng sông vĩnh viễn không mùa xuân trở lại một lần trong giấc mơ tôi đã chọn sự bình yên rau đắng khuôn mặt cơm khê giữa cuộc đời khá

Mù 2

Thơ   •   20.11.2021
Em từ biến thể cuộc vui Mắt xanh truy sát, nụ cười điều tra Đầu non chật chội khuya tà Con trăng tử trận phía ga tuyệt mù.

Hẹn về Đà Nẵng

Thơ   •   20.11.2021
Hẹn về Đà Nẵng cùng em Phố xưa chừ đã vui thêm mấy phần Phượng hồng nở đỏ tháng Năm Chiều vương hoa nắng em cầm trên tay Mười lăm năm trở về đây Ly cà phê, nhắc lại ngày xa nhau Từng con đường cũ lao xao Nỗi niềm riêng, biết khi nào mới thôi Mười lăm

Nằm

Thơ   •   20.11.2021
Nằm nghe hơi thở mơ màng Kiếp luân hồi đó, nhẹ nhàng qua tim.

Những giọt nắng

Thơ   •   21.11.2021
Trong tiếng chuông sáng nay một thế giới khác xuyên qua tôi tôi bị treo giữa không gian mạo hiểm giọt giọt thời gian rụng xuống đỏ lòm.

Mưa Hà Khê

Thơ   •   20.11.2021
Mưa từ Thiên Mụ mưa ra Hà Khê ướt át réo qua Nguyệt Biều Một buổi chiều, hai buổi chiều Áo em đã mỏng ít nhiều đường cong Một dòng nước lớn là sông Một dòng huyền nhiệm, chút lòng em đây Thanh trà đọng giọt trên cây Mưa trinh bạch, rót xuống tay trắ

Lốc em

Thơ   •   21.11.2021
vũng cỏ lăn lóc trên da thịt buổi chiều hắt nắng địa cầu cọ xát môi rát cháy thời tiết những quẫy đạp không chiều kích tan ra nóng bỏng tầng tầng khí quyển ngày đuối đắm phía trên bàn chân gió xoáy thốc hương lạ vỏ não căng ra hoả diệm sơn nhiệt h

Nằm nghe máu thở

Thơ   •   20.11.2021
Mình nằm mình thở mình nghe Máu nằm máu thở máu đè lên tim.

Hát với Thiên An

Thơ   •   21.11.2021
vời vợi tiếng chuông ngân chiều mờ phai trên ngàn thông sầu thầm hỏi gió trong mây đâu hương xưa mối tình ban đầu? lạc giữa chốn hư vô ta tìm đâu ơi màu mắt biếc? lặng lẽ bóng mây trôi ta như đá xanh xao buồn rầu! ngồi với lá xương khô nghe ngàn năm

Thằng điên

Thơ   •   20.11.2021
Cơn gió ăn dần tôi trên điếu thuốc ngủ vùi đông đẩy tôi dạt cổng nhà thương điên tôi gặp tôi trong tiếng khóc cười vọng ra hàng rào thép trước mặt tôi tiếng chuông nhà thờ điểm mặt đường bơ vơ con giun ướt mưa quằn quại rồi nó nát bét dưới bánh ch

Từ bếp lửa nhìn ra

Thơ   •   21.11.2021
Gốc gòn rụng lá tùm lum Cây đu đủ, ngoẻo cù đum mất rồi Đường làng - mương nước đang trôi Tiếng chim lợt nhớt cuối trời hoàng hôn Mẹ gà, lông ướt hết trơn Vội đưa sắp nhỏ lơn tơn vô chuồng Bữa rày xối xả mưa tuôn Nổi lên mấy cái xác trùn ngay đơ Mẹ

Bay lên với gió

Thơ   •   21.11.2021
Xé một miếng lá chuối vấn một chiếc kèn nhỏ và thổi hãy tỏ bày với cảm xúc của nắng và gió trên cành tiếng chim làm tổ trong mùi hương hoa lá đốt một điếu thuốc nơi cuối con hẻm hãy giữ một chút ấm áp trên môi giữ cho lòng mình nhẹ nhõm như khói bầ

Úp mặt vào tường

Thơ   •   20.11.2021
Tối qua chuột quậy đùng đùng Muỗi thi hút máu tưng bừng suốt đêm Trong mơ lục lọi kiếm tìm Một câu kinh mọn có tên đàn bà.

Nửa đêm nói chuyện với chú ve bay vào phòng sách

Thơ   •   20.11.2021
Có chi buồn dữ rứa ve? Cả ngày kêu suốt, tối về lê la Bay lên bay xuống trần nhà Lượn ngang lượn dọc rồi va bóng đèn Có chi buồn, thì nói nghen! Mấy ai hiểu, nỗi muộn phiền ve ơi! Đã bắt tay, vào cuộc chơi Thì chiến đấu, đến giọt hơi cuối cùng Trò đờ

Đêm hút gió

Thơ   •   20.11.2021
Đêm hút gió xác chết chất chồng mùa đông đóng băng nước mắt.

Nghe bắt mệt

Thơ   •   20.11.2021
Một mụ gió, một con sông Một tôi trôi giữa đám đông tà tà Lá mùa đông, rụng tẹt ga Bánh xe xẹp, cũng quáng gà trong mưa Hỏi rằng: năm cũ về chưa? Có mang theo chút dây dưa thuở nào? Cây tình sống thiệt là lâu Biết em nay đã mang bầu, vẫn xanh Bìm bìm

Nắng trúc

Thơ   •   21.11.2021
Lời gió hay lời trúc Tơ nắng hay tơ lòng Bướm vàng hay hoa cúc Có ta hay là không?

Nhẩm thử

Thơ   •   21.11.2021
Em tháng Chạp, anh mùa Đông Yêu chưa tới số, quyết không làm người Này nhan sắc, này buồn vui Cùng về tá lả bờ môi nhiệt tình Thịt da mở hội linh đình Mùa xuân chen chúc chương trình ái ân Bao hồ hỡi, bấy chuyên cần Trăm năm nhẩm thử, mấy lần thăng h

Gánh đám

Thơ   •   20.11.2021
Trong làng có cái đám ma Đầu năm, dội tiếng phèng la dập dồn Khói, kinh, nước mắt, linh hồn Chung một gánh, quảy lên non, nặng ì!

Móng vuốt tàn khốc

Thơ   •   20.11.2021
Móng vuốt tàn khốc của mặt trời thô bạo thiêu trụi niềm tin diệp lục tán lá dần rũ mục trong mùa đàn áp tiếng rên của loài ve như vết máu trên bức tranh mùa hạ!

Ngó lại

Thơ   •   21.11.2021
Tiễn đưa nhang khói về trời Nhẹ tênh trôi giữa cõi đời phù du Lợi danh trong đám mây mù Chiều nay theo gió thiên thu đi rồi Dòng sông không muốn, mà trôi Đục trong rồi cũng về xuôi một dòng Dối gian ai đếm ai đong Biển xanh có hiểu được lòng bể dâu T

Vô thường màu nắng

Thơ   •   20.11.2021
Tôi về phơi nắng bóng tôi Con tim cụ cựa một hơi thở đều Máu đời nhuộm tiếng chim kêu Cõi bình yên, có ít nhiều hoang mang Người đi, chưa đủ muộn màng Người ở lại, đã dối gian gấp mười Trong vô vàn, kiểu con người Được bao nhiêu, tiếng khóc cười giố

Niềm tin bị cướp

Thơ   •   21.11.2021
tôi chỉ còn một chút niềm tin bằng cục xà phòng tắm đêm qua lũ chuột đã cướp đi và tôi đã phát hiện ở xó bếp một ít niềm tin của tôi còn sống sót chúng gặm tưa lưa chỉ còn một tẹo tôi muốn vứt đi rồi lại vo tròn một đêm thôi niềm tin biến dạng và tiê

Chùm mây quằn quại

Thơ   •   20.11.2021
Chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ.

Sẽ quên một cuộc tình

Thơ   •   20.11.2021
Cuộc tình ấy như cuộc chiến tranh quên thuốc súng bởi sống bên nhau mà tê liệt môi hôn bởi đối diện nhau mà không thấy mặt ngôn ngữ bọc đường đã làm đầu lưỡi không còn vị giác từng đợt sóng làm tình của biển cũng dần quên khao khát một lần chạm đau v

Cây bàng trơ trụi

Thơ   •   20.11.2021
Cây bàng trơ trụi những chồi non mong ước về những mùa hè mát rượi.

Đồng hồ báo thức

Thơ   •   21.11.2021
Chiếc đồng hồ của bé Thật ngoan ơi là ngoan! Sáng nào cũng dậy sớm Đúng giờ hẹn, chuông vang Bé liền mau thức dậy Tập thể dục nhịp nhàng Rồi đánh răng súc miệng Tự giác ngồi vào bàn Bé ôn lại bài cũ Cùng với bạn chim sâu Cún con vừa tỉnh ngủ Ngồi lắc

Trong màu máu đỏ

Thơ   •   21.11.2021
tôi đã hát trong vùng ánh sáng từ giấc mơ của những đứa trẻ lạc loài không ca dao không đồng dao không bài chòi tôi đã hát bằng sự tung bọt sục sôi của máu tràn và dâng từ ký ức

Ti vi

Thơ   •   20.11.2021
Ngồi một chỗ trong nhà Mà chuyện gì cũng biết Không đi học bao giờ Mà nói năng rất tuyệt Tay ăng ten nhiều ngón Xoè ra giơ lên trời Tìm âm thanh, màu sắc Mang về từ khắp nơi Biết bao nhiêu hình ảnh Về vũ trụ, con người Biết bao nhiêu điều lạ Cũng ma

Rốt cục cũng là máu thôi

Thơ   •   20.11.2021
vỡ ra một nụ cười héo đọt một thế hệ gieo neo cạm bẫy đời bay trên dây kéo mù máu chảy trong cánh đập rớt bầm lối cỏ ngả nón đong mưa kéo tuột nóc lầu hổn hển máu chảy xuống tay người lật lá gan quàn lá phổi mùa xuân nhánh rụng lá đời mà nghe lời đá

Tình nghèo

Thơ   •   21.11.2021
Củ khoai sùng, củ khoai sùng quả trứng ung, quả trứng ung vợ chồng.

Hành trình mới rất cũ

Thơ   •   21.11.2021
có nghe không? tiếng gió hát trong những giọt mưa giọt mưa hát trong đêm 30 tháng 12 tán cây hát trong trong sự xói mòn của rễ loài người hát trong bóng đêm mịt mù những triều đại hát trong ngói vụn, gạch vỡ và gỗ mục những tiếng kêu bị thủng hai đầ

Thoáng chợ quê

Thơ   •   21.11.2021
Chợ quê giờ khác hơn nhiều nhưng chưa khá được, gieo neo vẫn còn người giàu, giàu vẫn ví von người nghèo thì vẫn mỏi mòn xót xơ! Lá trầu héo, miếng cau khô sắn khoai bắp chuối vật vờ vậy thôi tìm đâu một mảnh lụa sồi chợ trăm thứ vải, phận người rách

Từ trong bóng tối

Thơ   •   21.11.2021
Chúng ta đã chết một nửa vết dao màu đỏ rạch ký ức làm nhức nhối thực tại đê hèn [sự đê hèn câm miệng hến với ánh mắt lãnh cảm] của từng nỗi đau dán vào lớp lớp nấm mộ mặt người cuộc viễn du qua những cánh đồng xác còn phơi phới màu huyết dụ những

Mất chìa

Thơ   •   20.11.2021
Bao giờ cho hết hận thù? Cho xương dưới mộ gật gù uống bia Bao giờ cho hết cách chia Cho đêm mở một lối về bình minh?

Cảm giác

Thơ   •   20.11.2021
Hai bốn giờ lẻ mười lăm Gối đầu lên gió, và nằm với sương Đưa tay sờ mấy đốt xương Đã nghe thoang thoảng khói hương trở mình.

Bét con mắt

Thơ   •   21.11.2021
một sớm mùa đông mở hai con mắt thấy đất tồng ngồng thấy trời bế tắc sầu rụng đêm qua còn vương lá mục trên cành la đà kiến bò lúc nhúc cơn mưa tật nguyền xuống đường nhớp nhúa con chó nhà bên vui mồm nó sủa bà mua ve chai ông tiêm bét c

Chiều trung du

Thơ   •   20.11.2021
Gió ngồi khóc nhớ hư không Ngó mây rụng tóc trắng dòng phù sinh Chim run tiếng máu trên cành Núi non trút hết bóng hình xuống khe.

Nhớ em

Thơ   •   20.11.2021
Bóng đêm hắn rất tù mù Bóng ta có chút hình thù bóng đêm Tù mù ngồi nhớ bóng em Tất nhiên không thể là quên hình thù.

Nhịp thu

Thơ   •   20.11.2021
Vội đi bỏ lại mùa thu vàng hoe tàu chuối Lạnh ngắt bàn tay gió lốc cợt đùa Vườn hạnh ngỡ ngàng bao tiếc nuối Lối mòn rách toạt cơn mưa Bờ giậu kín mở hàng trăm con mắt Trố trân nhìn con gió hút qua Trái vàng trên cành se thắt Đung đưa chạm ánh nắng

Nỗi buồn

Thơ   •   20.11.2021
Cây cau đứt ngọn, chết luôn Nó, thân chuối gãy, còn đùn ngọn lên Gió đi rát rạt mái hiên Buồn lênh đênh sóng đẩy thuyền trăng trô

Rong chơi trong bóng khuya

Thơ   •   21.11.2021
Ban đêm như khu mộ cổ ta rong chơi không biết mỏi mệt những đốt xương trong ta rạo rực bên ánh đèn mờ nhạt.

Sự trở về

Thơ   •   20.11.2021
sự trở về trượt trên đường tàu đã mục chừng bấy năm có đi đâu có vui bao nhiêu có hạnh phúc bao nhiêu của những ngày tự do thì trở về cũng ngột ngạt trong bực dọc của những chuỗi ngày lê thê giả dối hỡi cao xanh mùa thu còn chìm nghỉm trong lớp bù

Thời gian

Thơ   •   21.11.2021
Chớp mắt là khác rồi công việc của thời gian là bằng mọi giá làm cho ta già nua & dắt ta đi đúng vào cõi chết nhưng nó không biết giọt lệ cuối cùng của ta sẽ rớt xuống khi nào.

Cuộc tình mục ruỗng

Thơ   •   21.11.2021
cuộc tình nhăn nheo như trứng ốp la nguội những chú kiến vòng vo lãnh cảm hơi thở kéo lên một nỗi câm tâm trạng nặng như nhà mồ ngàn năm chưa khai quật có cơn gió thanh trừng mộng mị bắn xối xả vào nước mắt ngoại tình những hạt bụi làm bằng pha lê đầ

Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh gà mái cúi đầu đảo trứng mẹ kéo tấm chăn rách lên ngực con.

Chuyến xe băng đêm lạnh

Thơ   •   20.11.2021
Chuyến xe băng đêm lạnh trong giấc ngủ có hơi ấm người lạ mùa đông về.

Gợi

Thơ   •   20.11.2021
Anh về thột lét chiêm bao Cho khuya hé nhụy hồng đào ngang môi Đắm mê rót mật giọng cười Hương đêm thức dậy lả lơi tán thành.

Một đêm cố quận

Thơ   •   21.11.2021
Có một tối ta về ngang chốn cũ Ruộng chiêm bao tấu khúc Tịnh Yên Đông Con suối ngược thiết tha lời sông núi Đá uy linh hội kiến nợ tang bồng Trăng Thường Đức lung linh hồn tráng sĩ Gốc sim già máu nhuốm lệ bi ca Màu đông tuyết xây thành cao chính kh

Duyên muộn

Thơ   •   21.11.2021
Mắt thu lu, ngó lá vàng Mùa đông động thổ dưới tàn cây si Ngửa tay, rọi nết nhu mì Mùi son phấn lợt giữa bề bộn đau Ngõ dài xiểng liểng bóng cau Sắc hoa tím rịm nát nhàu ngõ xanh Chợ đời ướt rượt khúc quanh Vòng vo tà áo thị thành thướt tha Loàng xoà

Hai chị em

Thơ   •   21.11.2021
Hai chú gà Đen và trắng Đi dưới nắng Đến trường làng Nắng chang chang Không đội mũ Trắng mệt lử Toát mồ hôi Chân rã rời Không muốn bước Vừa khát nước Vừa choáng đầu Đen chạy mau Vào nhà bạn Mượn chiếc nón Đội cho em Đỡ em lên Lưng mà cõng Trời thì

Ngủ dậy cho gà ăn

Thơ   •   21.11.2021
Ban mai rộn rã tiếng gà Anh quăng bụm lúa thế là mổ thôi Mổ đi em! Mổ liên hồi Mổ cho sạch những hột đời đắng cay Anh thương cơn đói đầu ngày Chập chờn như bụi lấp đầy nhân gian Mổ đi em! Mổ bầy đàn Mổ cho sạch những hột vàng khổ đau Em nào muốn gáy

Mở cái máy ra nè cho biết mặt!

Thơ   •   20.11.2021
suốt một cái tết ta tắt máy di động nó nằm thu lu trong cái hộp đựng đồ tạp nham tắt nguồn đồng nghĩa nó đã chết bởi nó không giúp ta nối hộ những câu chúc mừng năm mới của bạn bè tứ xứ có thể bạn bè chửi thầm ta vài câu cũng nên đại loại mẹ! thằng

Đêm rùng mình nỗi đau

Thơ   •   20.11.2021
Đã cong một bờ cỏ rối đã chết một sợi tóc môi thơm sao em không về nghe đêm cào cấu một lối chiêm bao ngút gió sông buồn từng ngón tay u mê trượt trên làn da khô cháy của mùa cằn cỗi tiếng dế đói làm nám bóng khuya tội lỗi sao em không về? những ước

Ngôi mộ lặng thinh

Thơ   •   20.11.2021
Ngôi mộ lặng thinh cơn gió đập đầu vào tấm bia ướp xác mình bằng mùi nhang khói.

Cuối

Thơ   •   21.11.2021
Thưa em, anh biết… chết liền Bàn tay năm ngón làm phiền bàn tay Những đam mê, được phơi bày Trong đôi mắt, chứa vạn ngày yêu thương Anh về trích cú tầm chương Bôn ba cắt nghĩa yêu đương là gì Một hai ba bốn là si Bốn ba hai một còn tuỳ nhân gian Thưa

Thôi đành

Thơ   •   21.11.2021
Cải đã lên ngồng trải bến sông Duyên xưa đành lỗi sợi tơ hồng Cánh chim mòn mỏi nơi phương gió Tóc liễu bơ phờ giữa cõi không Lối mộng người về thôi đã vắng Chợ duyên ai biết có còn đông? Trách chi tình hỡi cho xa xót Giọt lệ thầm rơi quặn đáy lòng!.

Nỗi ám

Thơ   •   21.11.2021
Khi giấc ngủ nằm co trong đáy mộ Những chiêm bao là sự thật cuộc đời Và nhang khói đã tru lên tiếng chó Một sát na cũng ám ảnh con người.

Qua nương sắn cũ

Thơ   •   21.11.2021
Buổi chiều hiu hắt như hoang mộ Như miếu như đền không khói nhang Như bóng cô hồn khêu xác lá Như em giả bộ chết mơ màng

Một vòng rục rịch

Thơ   •   20.11.2021
Rồi máu chảy, rồi xương tan Rồi ma với bụi, xếp hàng ngó nhau Tắt hơi, trở lại lúc đầu Luân hồi và quả địa cầu cứ quay.

Thắp nhang tiễn bạn

Thơ   •   20.11.2021
Thế là lẳng lặng bỏ đi Một màu nhang khói nói gì mai sau? Đã nghe kinh kệ rơi mau Nắng chiều nát bét một màu bên sông Còn chăng, riêng một chút lòng Gửi vào mây gió như không là gì Gặp, chơi, chưa đã, rồi đi Tan xương nát thịt biết khi nào về?

Kéo rèm mưa

Thơ   •   21.11.2021
mùa đông dắt em băng qua cơn mưa ngày tình tự môi nồng ngực cài lấm tấm chiếc ô mọc lửa song hành phố chìm trong em trinh bạch đan chéo trên cành phố ngày rạn một tiếng chim em cảm lạnh hơi thở nhẹ đôi chân mày trần ướt mưa li ti đôi mắt anh cháy sé

Gặp ma

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe trời đất hốt kinh Máu hì hục thở, tim thình thịch rung Dặm dài vô thuỷ vô chung Khuyết vầng trăng cũ chết cùng tha nhân Côn trùng chệnh choạng bước chân Rủ ma nhậu xỉn với thân phận người.

Em cào xác mình bằng lưỡi cuốc đớn đau

Thơ   •   21.11.2021
Thành phố chiều nay cởi trần hong nắng những bóng cây khiêu vũ cùng gió em tiễn sợi tóc vàng xuống dòng đời ngày cũ rời tay em mọc nhánh mắt buồn ôi quê hương có nơi nào buồn hơn thế em phiêu du mùa cưới khóc cho đầy một chuyến bay mùa đông mọc lũ mù

Thời gian nhắm mắt

Thơ   •   20.11.2021
Dự kiến thời gian nằm ngửa & không gian nằm sấp nằm nghiêng tạm gọi [ăn] gian theo dự kiến mặt đất nhô những bộ xương [dĩ nhiên mọc nhánh đẻ cành đâm quả sinh sôi nảy nở vân vân] điều này khả thi dưới mặt đất lớp lớp tầng tầng xác chết nằm ngh

Người đàn bà học vẽ

Thơ   •   20.11.2021
em có đôi mắt Tokyo dịu & sáng cậu con trai tinh nghịch & rất đỗi thông minh buổi sáng & buổi tối tiếng mẫu tử làm cho căn phòng ấm hơn khi mùa đông sắp về ngự trị cậu con trai thích vẽ đã dắt em vào lớp học & em là cô học trò ngoa

Chú vịt con

Thơ   •   21.11.2021
Chú vịt con như cục bông Lông vàng óng, đôi chân hồng dễ thương Đẹp chưa! đôi mắt tinh tường Lại thêm chiếc mỏ vàng vàng đáng yêu Vịt con sớm sớm chiều chiều Quẩn theo chân mẹ đớp bèo dưới ao Tập bơi tập lặn tập nhào Thế mà vịt chẳng cần phao... mớ

Cơn cớ gì?

Thơ   •   20.11.2021
Vừa nghe nắng khét trên cành Cam Lâm cát dỗi, Cam Ranh gió hờn Một ngày không thể dài hơn Con tim bỏng rát bởi cơn cớ gì?

Miếng ngon

Thơ   •   20.11.2021
Miếng ngon nhai khoẻ ít ai để ý đến tiếng “chắp” khiếm nhã thoát ra từ miệng mình.

Chán thiệt luôn

Thơ   •   21.11.2021
Mà thực sự, chán hung rồi Ngoài kia mây phủ kín trời, trắng phau Tôi ngồi rít thuốc, hơi mau Khói bay trắng cả mái đầu như mây Thưa em, tấm lòng tôi đây Em qua lấy, kẻo hôm nay héo xàu Mang về chăm sóc cho lâu Thì may ra, mới tươi màu như xưa Hôm nay

Sự cảnh giác cần thiết đối với lòng thương hại

Thơ   •   20.11.2021
nó chạy thục mạng vào ngõ nhà tôi tiếng kêu đau thương bám víu vào thềm gạch tôi trả lời bằng ánh mắt và lo lắng nó cụp đuôi nó khóc bằng tiếng sủa phản kháng nó nằm thu lu vào góc sân tôi muốn vuốt ve và che chở nó nhe răng muốn cắn vào tôi sự phả

Mấy câu thơ lép

Thơ   •   20.11.2021
Mấy câu thơ lép tôi đem xay cho lợn ăn lợn đói vì no.

Bệnh

Thơ   •   20.11.2021
Con chim viêm họng kêu trời Con ve sổ mũi làm rơi giọt buồn Con người sống chẳng ra tuồng Con ma đã nhập vào trong con người.

Tháng chạp

Thơ   •   21.11.2021
Không buồn, sông cũng trôi xuôi mùa vui rồi lại sẽ vơi từng ngày em đi rồi... đông có hay? chỉ nghe mùa rót giọt đầy giọt vơi Ngày đem mây trắng giăng trời lá vàng lãng đãng áo người mờ phai mưa mưa mưa mãi mưa hoài! sông dâng nước mắt đỏ đầy dòng Tư

Khó ngủ

Thơ   •   20.11.2021
Đánh thức mùa sau bằng tiếng thở dài huyền thoại về một đêm trăng bàng bạc móng vuốt của âm thanh cấu cào sau gáy tai bằng tiếng gió rít xao xác Huỷ thân trong bình yên nghe mục rũ từng xác lá nghe khúc hành ca của loài kiến đêm nghe rạn nứt của ngô

Gã đàn ông say rượu đứng đái bên đường

Thơ   •   21.11.2021
Mặc con chó sủa mặc ánh đèn đêm kéo lệch chiếc bóng dài nhằng gã đái ừ thì ngày mai cỏ cháy ừ thì đất mặn thêm mùa thu thêm ý nhạc dòng suối nào lả lơi ngó lên là trời mà không phải là trời chỉ là cái màu chết tiệt ngó xuống là đất mà không phải là đ

Nỗi buồn cứ kéo dài ra

Thơ   •   21.11.2021
nỗi buồn cứ kéo dài ra như đường tàu thực dân xuyên qua một đất nước khổ đau rách nát từng cơn hen suyễn nỗi buồn chồng chất máu tràn ra mặt biển biển thêm nhiều vết sẹo rưng máu [lòng mẹ bao la] lòng mẹ rách tươm trường hoàng nỗi buồn cứ kéo dài r

Hẹn mùa sau

Thơ   •   20.11.2021
Cuối cùng, còn lại những gì Một hơi thở nhẹ cũng đi về trời Ngày mai trong đám ma trơi Biết chăng gặp lại tiếng cười hôm nay.

Hãy đọc từ dưới lên trên nhé!

Thơ   •   21.11.2021
Đêm dài như sông dài Đời ngắn như váy ngắn Mùa xuân chưa muốn phai Sao người vào quan tài? Hát lên một khúc say Càng thấy lòng trống vắng Mơ chi một ngày mai Khi ta còn u hoài? Rượu không có then cài Môi ngàn năm cay đắng Vua một lần lên ngai Cũng có

Huế ơi! một chiều ngồi lại

Thơ   •   20.11.2021
Lại về. Ngồi nhớ. Ngày xa Cái mênh mông cứ la đà hoàng hôn Bâng khuâng chiều thả cơn buồn Người mô? không thấy... chỉ hồn lá bay Trống trênh mòn vẹt chân ngày Bao rêu phong sẫm vòng tay đợi chờ Lại về. Ngược bến sông thơ Hương Giang ơi! vẫn đôi bờ l

Chứng ngộ

Thơ   •   20.11.2021
An nhiên như vầng trăng Sáng ngần trong gió bụi Mênh mang cõi vĩnh hằng Là đức tin không tuổi Vượt trên đỉnh hư không Giữ tâm mình tự tại Giới thuyết như dòng sông Gập ghềnh và chảy mãi Khép mình là ẩn dật Lá rơi là vô thường Đời khóc - cười - hư -

Hạnh phúc xanh

Thơ   •   20.11.2021
Anh mở tung cánh cửa ban mai rạng rỡ nắng hồng ùa vào lấp lánh một sớm bình minh đàn chim vỗ cánh không gian xanh giàn trầu xanh... Anh mở tung cánh cửa sau tiếng gọi ngọt ngào tha thiết tơ trời biêng biếc mắt em xanh và nụ cười anh... có

Nguyễn Du

Thơ   •   20.11.2021
Trăm năm lục bát gieo vần nét phong trần đượm khí thần tài hoa mà hay trong cõi người ta khóc người xưa, lại xót xa khóc mình.

Cắn nhau một cá rô đồng

Thơ   •   20.11.2021
bởi con cá rô mà làm anh nhớ cái sần sùi tuổi thơ bởi con cá rô mà làm anh thấy cái mùi bùn quê hương bị chiên xù bởi con cá rô mà anh thấy cái vòm trời chật trong cái đĩa bởi con cá rô mà anh thấy cái con người anh như đám cỏ giữa đồng khô em cắn c

Trong giấc mưa khuya

Thơ   •   20.11.2021
Mưa ngủ gục ở trên đồi Đá ngàn năm, vẫn cứ ngồi trơ trơ Nửa đêm động mả động mồ Hàng hàng lớp lớp xương khô trở mình

Lớp học hè

Thơ   •   21.11.2021
Đâu phải nghỉ hè là chúng mình không đến lớp Để gốc phượng già ngồi ủ rủ góc sân vuông Để ghế đá đơn côi mệt mỏi bốn chân buồn Và chiếc lá nằm yên nghe thời gian qua mặt trống Đâu phải nghỉ hè là chúng mình ham chơi lêu lổng Đợi đến mùa thu, tháng ch

Khi em nằm mớ

Thơ   •   20.11.2021
Em nằm gác cẳng lên trời Bỏ quên nhan sắc trên đồi Giai Nhân Sao khuya nẩy giọt rần rần Bao nhiêu thi thể cởi trần tắm sương Thời gian không được bình thường Tiễn bao kinh kệ lên đường ra đi Và thơ cũng chẳng ra gì Khi em nằm mớ rất tuỳ tiện nghen!