Câu kinh rong chơi

Thơ   •   Chủ nhật, 21/11/2021, 14:59 PM

Có câu kinh buồn rong chơi trong mưa Có dăm lá vàng lăn theo cơn gió Em ngồi một mình ôm nghiêng nỗi nhớ Tóc xoã xuống chiều một con suối mơ Có tiếng chuông vàng lang thang trong kinh Có dăm tiếng cười vô tư đâu đó Ta ngồi một mình tan theo tiếng gió

Nội dung bài thơ: Câu kinh rong chơi

Có câu kinh buồn rong chơi trong mưa

Có dăm lá vàng lăn theo cơn gió

Em ngồi một mình ôm nghiêng nỗi nhớ

Tóc xoã xuống chiều một con suối mơ

Có tiếng chuông vàng lang thang trong kinh

Có dăm tiếng cười vô tư đâu đó

Ta ngồi một mình tan theo tiếng gió

Nhẹ thả xuống đời một ngày vô ưu

Lá bồ đề vàng, lá bồ đề rụng

Câu thơ còn xanh, câu thơ sắp úng

Mắt em màu nâu kéo tình nghiêng xuống

Thơ chưa thành lời, tình đã quy y

Đá ngồi một mình đá buồn rũ rượi

Rêu xanh buồn chi? rêu xanh bối rối?

Gió ru hoài câu í à mở lối

Trăm năm vội vàng, người bỏ nhân gian.


Bài thơ Câu kinh rong chơi của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Bóng đèn điện trong lồng chim

Thơ   •   20.11.2021
Bóng đèn bị nhốt trong lồng Đến đêm bừng sáng từ trong ra ngoài Ưu tư tháng rộng năm dài Có khi mở miệng hát vài câu kinh.

Tìm trong màu trắng đục

Thơ   •   21.11.2021
sóng soài một đêm biển hớp giọt rượu trắng đục lẫn cát vầng trăng méo xệch như chiếc môi sứt biển rùng mình từng cơn ho cảm nóng sự khiết tinh trong trí não phải chăng là nỗi buồn tôi lăn từng nụ hôn xám xịt vào mộng mị hàng dương dấu những tiếng thở

Đêm cuối cùng

Thơ   •   20.11.2021
Một lần này nữa sao em?! Một lần thôi, để đi tìm hôm qua Xa thật rồi! ngút ngàn xa Dẫu nhà hai đứa vẫn là gần nhau Gặp, ừ! chỉ nói vài câu Rồi em khóc, rồi gục đầu, lặng thinh Và anh, vẫn cứ là anh Hiền khô, như lúc chúng mình gặp nhau Bây giờ đâu ph

Cậu bé mua vé số

Thơ   •   20.11.2021
Cậu bé mua vé số của những người tàn tật rồi quên.

Màu mưa đêm

Thơ   •   21.11.2021
Có buồn không hỡi đêm Sao mưa buồn đến thế? Lòng vương bao nỗi niềm Mà bơ vơ tiếng dế? Rượu đã tràn dâu bể Trăng đã mềm câu kinh Đời bao nhiêu giọt lệ Mới tưới xanh nghĩa tình? Thơ ngàn bài ai oán Chữ ngàn câu trách hờn Tương lai và dĩ vãng Có thể nà

Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô

Thơ   •   20.11.2021
cơn gió hát điệu nhạc slow thật buồn nó bỏ nhà đi hoang nhiều gấp hàng trăm lần so với tuổi bầu trời đen quá! nó thấy những dòng nước mắt của một dân tộc nô lệ nó không biết cách làm khô nó nhìn thấy những nấm mồ ngày tháng đang rỉ rên giọng máu ứ nó

Về quê

Thơ   •   20.11.2021
Nghỉ hè bé lại thăm quê Được đi lên rẫy, được về tắm sông Thăm bà, rồi lại thăm ông Thả diều, câu cá... sướng không chi bằng Đêm về ngồi ngắm ông trăng Nghe ông kể chuyện chị Hằng ngày xưa Bà rang đậu lạc thơm chưa Mời ông bà, bé say sưa chuyện trò.

Khói bếp chui ra vách nứa

Thơ   •   20.11.2021
Khói bếp chui ra vách nứa tìm mây tơ lòng vút cao.

Biên Hoà đêm xa em

Thơ   •   21.11.2021
Mưa ôm lấy gió cầu Ghềnh khuya ôm phố lạnh, chúng mình ôm nhau chiếc ô khấp khểnh trên cầu không che nổi nụ hôn nhàu... tội chưa? vòng tay ướt sũng cơn mưa tóc em ướt sũng cả mùa yêu anh đôi chân hai đứa chòng chành nghe sông vỗ hết sóng tình vào đêm

Khi anh thức giấc

Thơ   •   20.11.2021
Anh ở nơi không có ngôi nhà do mình tạo nên anh đang nghĩ về ngày tháng cũ với ngôi mộ cổ trước sân sáng trưa chiều tối có tiếng rao dạo anh biết ngày mai dĩ vãng lặp lại tầm thường thật tồi tệ anh lạc vào giấc ngủ sợi tóc không biết nói nhưng biế

Miệng giếng cũ đã bịt kín

Thơ   •   20.11.2021
Miệng giếng cũ đã bịt kín vẫn còn vang tiếng vọng xa xưa.

Buồn không hở núi?

Thơ   •   20.11.2021
Núi đứng ngàn năm núi cũng buồn Núi nằm một chỗ cũng đau lưng Một đời ôm đá vào trong bụng Nên nhấc không thành một bước chưn.

Một ngày cuối tháng tư

Thơ   •   21.11.2021
Cho con ngồi lại một chiều tháng Tư cho con ngồi lại với bao nỗi buồn cho con ngồi lại nghe đời buồn hơn cho con ngồi lại nuốt bao oán hờn ngày phơi xương trắng cấu cào vào thịt da cha còn nằm yên đó nấm mộ xưa chưa già đời con như cỏ sau ngày tóc

Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh gà mái cúi đầu đảo trứng mẹ kéo tấm chăn rách lên ngực con.

Nguyện

Thơ   •   21.11.2021
Thưa em, trăng khuyết đã tàn Khói ngu ngơ, phủ ngút ngàn trời xanh Sóng bà điên, khéo khoe nanh Tám phương quậy phá, nát nhành phù du Thưa em, anh cũng mệt đừ Giấc mơ quê cũ bây chừ nát tan Rượu mềm môi, xé ruột gan Trắng đen xin được hoá vàng, thưa

Những con đường lạ hoắc

Thơ   •   20.11.2021
on đường đưa tôi ra khỏi ngôi làng trung du hẻo lánh chỉ cho tôi biết những cánh cò muốt trắng chỉ cho tôi biết những bụi hoa dại mang tên cứt lợn hay mắc lẹo hoặc là chó đẻ ngần ấy năm tôi mang trên vai mình con đường ấy Sài Gòn tôi cất giấc ngủ b

Cánh chim tụng ca tình yêu vĩnh cửu

Thơ   •   21.11.2021
xoãi cánh về với hoang vu lá khô mùa rớt xoãi cánh về với lớp lớp bụi hồng huyên náo nắng reo ca xoãi cánh về chắp cánh từng cụm mây vàng thảo nguyên nồng ngọt khí trời miên cảm câu thơ còn trinh mọng máu huyền mỹ hoá thân hồng hoa trong giấc ngủ kh

Nhẩm

Thơ   •   21.11.2021
Một bức tường, hai bức tường Hình như là bốn, ta thương bức nào Ta thương cả bốn chứ sao Vì chưng đều nhốt ta vào cõi thơ Một nỗi chờ, hai nỗi chờ Nếu cộng lại, thành giấc mơ vợ chồng Một cõi lòng, hai cõi lòng Nếu không biết nhớ, là không biết buồ

Nhạt

Thơ   •   20.11.2021
Xin em mặc áo vu quy Đừng bao giờ nhớ đường về ngày xưa. Bao nhiêu nắng, bấy nhiêu mưa Nhạt nhòa như thể là chưa chúng mình.

Cái hũ sành lủng đít

Thơ   •   21.11.2021
Cái hũ sành lủng đít nằm vắt ngang gốc mít không giữ được mùa đông trong lòng mình những tháng ngày chui vào chui ra theo chân bầy kiến đói có cơn gió gửi một chiếc lá khô ghi dấu ngày tao động đã mấy mươi năm cái hũ sành lủng đít nằm trơ như cái đầ

Hiền

Thơ   •   20.11.2021
Đêm đóng băng dòng Hương khi em quay gót trở về một trăm bài hát sắp đặt một cơn mưa hụt anh hụt em trong cái nhìn gần em bỏ đi theo lá rớt tự nhiên rất nhẹ anh chênh chao đào ngũ cuộc vui cái giọng Quảng sặc mùi mì Quảng mắt Duy Phú bọc hương núi Q

Khuya trắng

Thơ   •   21.11.2021
Con có còn nghe sau gốc chuối Tiếng gà lạc mẹ giữa đêm khuya Vầng trăng lở lói bên hiên cũ Sương nấc âm thầm trong khóm tre Bốn chục năm tròn gom nước mắt Ngậm ngùi Mẹ khóc cuộc tang thương Môi khô, máu thấm cau trầu đỏ Tiếng thở nào rơi cũng đoạn tr

Ngờ

Thơ   •   20.11.2021
một ý nghĩ mở ra coi chừng có sự nhập cư của ngôn ngữ một câu nói mở ra coi chừng có sự tòng phạm của ngoa ngôn một nụ hôn mở ra coi chừng có sự đồng thuận của xảo quyệt và em mở ra coi chừng...

Cạn đêm

Thơ   •   21.11.2021
Khóc cười chi nữa ư em? bàn tay lỏng ngón đã mềm sương khuya ngoài kia trăng khóc đầm đìa soi vào đâu những lời thề không xanh? Cạn ly rồi! rót... cũng đành uống đi! cho cạn cuộc tình hư không lăn đi một chuyến tang bồng trả vay âu cũng một dòng tâm

Bóng trưa

Thơ   •   20.11.2021
Cởi trâu thăm lại ruộng xưa Thấy mưa trong rú mới vừa qua khe Gió gầy nhom, thấp lè tè Dắt cụ già, gánh bộn bề lo toan.

Xuân về khua sóng Vu Gia

Thơ   •   20.11.2021
Rất êm ả một buổi chiều xuân ấm Nắng ngọn tre trĩu xuống tóc hồn nhiên Xanh biếc bãi dâu hiền say mơn mởn Lạc sai hoa, vàng đất cánh hoa nghiêng Những cụ già che chiếc ô cũ kỹ Tay vân vê điếu thuốc lá to đùng Những đôi má đỏ bừng hương thiếu nữ Chạm

Thương hoài thương huỷ

Thơ   •   21.11.2021
Cứ hẹn miết, rồi không về, bắt mệt! Đợi với chờ, nghe ớn họng ông quơi! Hứa cho cố, để cuộc tình trớt quớt Mấy chục năm, ông lạc mấy phương trời? Nói ông biết, quê chừ, đau rát rạt Sông chết rồi, nước cạn xịt, đục câm Núi trọc lóc, núi cúi đầu, xơ xá

Cuối

Thơ   •   21.11.2021
Thưa em, anh biết… chết liền Bàn tay năm ngón làm phiền bàn tay Những đam mê, được phơi bày Trong đôi mắt, chứa vạn ngày yêu thương Anh về trích cú tầm chương Bôn ba cắt nghĩa yêu đương là gì Một hai ba bốn là si Bốn ba hai một còn tuỳ nhân gian Thưa

Âm

Thơ   •   20.11.2021
Người qua đã lút vai người Hẹn nhau gặp giữa nụ cười vô ngôn Kinh vàng lạy tạ tiếng chuông Tử sinh lún một vết buồn ngang môi.

Nói rất nhỏ nhẹ với người con gái

Thơ   •   20.11.2021
Anh ngồi thở rất khiêm nhường Vòng tay, anh ngó vô thường lăn đi Tình yêu như viện kẹo bi Ngậm hay không ngậm, thì tuỳ em thôi.

Hội làng

Thơ   •   20.11.2021
Tháng giêng làng mở hội làng Dập dềnh kiệu rước, xênh xang trống cờ U thầy nhớ thuở còn tơ Nụ cười thèn thẹn, chiếc ô ngập ngừng Sân chùa nghi ngút trầm hương Mái rêu ảo ảo, mưa xuân mờ mờ Em khoe đôi má đào tơ Ngày xuân có kẻ ngẩn ngơ cổng chùa Đa

Chiều chia tay nắng Hòn Chồng bên cây thảo nhơn

Thơ   •   20.11.2021
với Bình Thy Phượng nắng xế vai em nghiêng vai tiễn biệt cà phê hắt bóng khuôn mặt chiều thuỷ tinh buồn bối rối sủi bọt môi cốc Ken chiều chưa tạnh lời sao thuỷ triều lãng trốn bầy trẻ hốt máu mình dưới vũng bùn nhấp nhô càn khôn Hòn Chồng chao đả

Ngày đầu tiên tháng sáu

Thơ   •   21.11.2021
Ngày đầu tiên tháng sáu Xinh như là giọt mưa Xinh như là giọt nắng Chim ca vang gọi mùa Ngày đầu tiên tháng sáu Đẹp như là bông hoa Đẹp như vầng nắng ấm Dòng sông xanh hiền hoà Ngày đầu tiên tháng sáu Niềm vui xoay địa cầu Cùng nối vòng tay lớn Ơi bạ

Máu đêm

Thơ   •   20.11.2021
Trời ơi! Đêm lạnh ghê hồn Máu xanh xưa cũ về cồn tha ma Đèn chong chừ đã khuya tà Mù sương cõng vội giang hà qua đây Rượu lưng chừng nhịp khói mây Gà phun một tiếng gáy gầy vào khuya Gió cô hồn thổi. Ơ kìa! Đêm là biển máu đầm đìa không gian.

Nhận diện

Thơ   •   21.11.2021
trong ngăn kéo kỷ niệm nhập nhằng cỏ rối ngày cũ chết dần trong hư huyễn đêm cưu mang bóng trăng lõa thể lờ đờ gối trần thổ huyết ì ạch cơn rên nhuốm màu sương đục cõi về băng tuyết rợn rùng bóng lẻ ngón tay trượt mòn đã chết năm năm mười năm hai m

Cô tề

Thơ   •   20.11.2021
trên con đường mù khói chúng ta đã nhận ra nhau từ khi chạm bàn tay vào những cánh rừng ruỗng mục có thế cạn một buổi trưa có thế cạn một buổi chiều và chúng ta nôn ra hàng lít máu chúng ta sẽ giữ cho nhau một bí mật đó là niềm tin cuối cùng

Mai Xá

Thơ   •   21.11.2021
Hẹn về Lòi Rú - Bàu Đôông Ghé chơi Hà Coọc rồi khôn muốn về Rừng nguyên sinh, giữ câu thề Cánh cò chở nắng làng quê lên trời.

Hè về quê nội

Thơ   •   21.11.2021
Vượt hơn trăm cây số Hết tàu rồi ô tô Em về quê thăm nội Cho thoả nỗi mong chờ Bố dắt em lên đồi Cùng thắp nhang mộ tổ Nhìn xuống cánh đồng vui Diều căng dây trong gió Mẹ hái nhiều sim chín Em hái nhiều tiếng chim Ba hái nhiều kỷ niệm Tuổi thơ cò

Chùm mây quằn quại

Thơ   •   20.11.2021
Chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ.

Ăn một miếng cơm

Thơ   •   20.11.2021
Ăn một miếng cơm những hạt mầm đã chết chết thêm lần nữa.

Con đường mòn bên mé đồi

Thơ   •   20.11.2021
Con đường mòn bên mé đồi vương vãi những cục cứt bò khô những cánh hoa vươn lên phô sắc đẹp làm sao!

Hất một tiếng cười

Thơ   •   20.11.2021
nhặt ta trong từng viên sỏi trần gian bạc phếch ngày bóng tháp ta nuôi máu mình bằng hơi thở kiếp sau ta nuôi tình em bằng những cơn đau bọc nụ cười ta nhớ những khuôn mặt đã tắt bóng con chuồn chuồn đè nặng bóng ta bóng của nụ hôn đè nặng những cuộc

Đêm cô hồn

Thơ   •   20.11.2021
Cái buổi tối keo kiệt ấy cuối cùng rồi cũng tự sát trên con đường đứt mạch đã có ít nhất hàng ngàn viên gạch vỡ trong cuộc tru di của đất trời những viên gạch không đầu lởm chởm như vết hận răng cưa như anh và em bấu xướt ngày cách tuyệt đã tàn dầ

Ngày về nhớ Bùi Giáng

Thơ   •   20.11.2021
… Và em khóc một chiều bên ni bên nớ, mộng xuân khai vụn vỡ cõi thiên bồng, nghe Thu Bồn Vu Gia Hàn giang gọi hồn Hoài Phố, tím bên trời giấc ngủ rêu phong, ngày ngun ngút chân chim hão lộng, dấu di thư hun hút phố trang đài, chân mày cong gót hài mỏ

Trăng khuyết

Thơ   •   20.11.2021
Thôi, về đi em Con dế khóc nhiều rồi Khuya đã ngủ vùi sâu trong mắt lá Con đường về đã nứt làm đôi Đừng nhìn lại sau lưng cho đắng đót bờ môi Trăng lấp lánh trên cao như nuối tiếc Anh vẫn vui đây, ngậm gió đêm thao thiết Mím chặt môi cho nhịp thở cô

Gió 2

Thơ   •   20.11.2021
Chừ đây gió nhập vào tôi Vòng vo phố thị tôi trôi trên đường Tôi là con gió yêu thương Lang thang góc phố chở hương tặng nàng.

Về những nụ hôn

Thơ   •   20.11.2021
Có lần anh nắm tay em trong mùa hoa vàng rộ Đêm mở khoá loài người bằng lồng ngực sinh sôi Cánh đồng mở ra màu huyền bí đất trời Tạo những cánh võng làm bằng gió Anh và em nhè nhẹ ru nụ hôn vào giấc mơ dài thần tiên Tiếng cót két của mê đắm Của răng

Khuya sôi

Thơ   •   21.11.2021
Giai điệu cứa đêm tôi chọc thủng ngày mới nhú 1, 2, 3, 4, 5… ngón thôi ứ ư ừ cũng đủ… Mắt bội thu cái ngó tình gật gù lặng đăm âm thanh vừa tách vỏ vỡ òa một tên câm Khuya sôi tê mắt rượu anh sôi vàng màu em dối gian nào mắc cỡ khi ngày cắn vào đêm B

Thằng điên

Thơ   •   20.11.2021
Cơn gió ăn dần tôi trên điếu thuốc ngủ vùi đông đẩy tôi dạt cổng nhà thương điên tôi gặp tôi trong tiếng khóc cười vọng ra hàng rào thép trước mặt tôi tiếng chuông nhà thờ điểm mặt đường bơ vơ con giun ướt mưa quằn quại rồi nó nát bét dưới bánh ch

Tình ca trên dây phơi căng gió

Thơ   •   21.11.2021
ngày hát tình ca trên dây phơi căng gió ta bước xuống dòng sông biệt lộ gặp em cong lúm đồng tiền mùa hoang dại xoáy trên miền trinh tiết em về hái chùm ái ân ta mắc võng si tình trên gác nhớ từng hạt bụi đưa ta về khuấy nhịp luân hồi hai đầu tử sinh

Nhện hỡi!

Thơ   •   21.11.2021
Có buồn không hở nhện? Thì nhả vào cô đơn Những đường tơ yểu mệnh Rung lên như tiếng đờn.

Cõi yêu

Thơ   •   20.11.2021
Cõng em lên đỉnh phù vân Vì chưng hai đứa cóc cần đời đâu Lập trình mãi mãi yêu nhau Cũng xin Thượng đế gật đầu OK!

Khát xưa

Thơ   •   21.11.2021
Tay cầm một miếng hoàng hôn Anh ngu ngơ trót để buồn sang em Hết ngày rồi, bắt đầu đêm Vầng trăng đã nhú lên thêm chút rằm. Tựa đầu vào nỗi lặng câm Gió phiền muộn chẳng thèm cầm tóc em Bờ môi tuột xuống cõi tìm Sông xa xăm quá mấy miền khát khao. Yê

Về chốn xưa

Thơ   •   21.11.2021
Khuya tôi về dưới cổng làng Nép vầng trăng muộn, cũ càng tháng năm Nghe tim vỡ gạch, lặng câm Tôi tìm tôi giữa vọng âm đất trời Từ ngày em bẵng quên tôi Cũng từ dạo ấy tôi rời xa quê Bao rưng rức, muốn quay về Rồi mòn mỏi nắng chân đê cuối mùa

Gặp ma

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe trời đất hốt kinh Máu hì hục thở, tim thình thịch rung Dặm dài vô thuỷ vô chung Khuyết vầng trăng cũ chết cùng tha nhân Côn trùng chệnh choạng bước chân Rủ ma nhậu xỉn với thân phận người.

Mở và khép

Thơ   •   20.11.2021
Sự cọ xác bỏng rát của đêm tân hôn bằng âm thanh co duỗi đang nâng vóc dáng của ánh sáng mập mờ quyến gợi ôi cánh tay trần úp mặt nhân gian ôi hương ngực chảy tràn giông bão ôi ngón ngón ngất ngây từng núm ve vuốt ôi sự nhớ quên nhập vào tiếng rên kh

Cuối mùa

Thơ   •   20.11.2021
Đành thôi sen đã cuối mùa Nắng phai màu hạ, gió lùa hơi thu.

Một lần tôi nói yêu em

Thơ   •   20.11.2021
Một lần tôi nói yêu em sẽ lặp lại khi mình tìm môi nhau.

Chợt nghĩ giữa hoàng hôn

Thơ   •   20.11.2021
ta như bà ngựa già lọm khọm giữa buổi hoàng hôn xám xịt tri hô một cái nhìn thấu vào từng đốt xương quá vãng gặm mớ cỏ vàng vụn như gặm ngày tháng bầy nhầy trong câu thơ mửa máu tung vó vào khoảng trống không giẫm đạp buổi chiều ráng đỏ làm gãy dấu c

Nhập

Thơ   •   20.11.2021
Nửa đêm chuột quậy đùng đùng Cơn mê vội vã trong mùng chui ra Khói nhang thâm thấp là đà Nhập vào giấc ngủ rồi ra bàn thờ.

Đêm cao nguyên nhớ Huế

Thơ   •   20.11.2021
Đêm cao nguyên khuya về đầy gió Nằm co ro, nhớ rét Huế quê mình Từng con phố hiền như là hoa cỏ Nhớ Tràng Tiền, nhớ dòng Hương xanh Ở cao nguyên nhớ về phố Huế Nhớ ngày mưa, tháng nắng, nhớ vô cùng Nhớ chè bắp, thương vầng trăng Vỹ Dạ Nhớ bún bò, nhớ

Thu nhớ bạn

Thơ   •   21.11.2021
Heo heo chút gió bẽ bàng đêm thu nhớ bạn lá vàng hôn mê hẹn chi cho kín lối về cho mình uống chén rượu khê một mình Cái buồn giống cái  lặng thinh để con chim lẻ trên cành lẻ loi chôn chân Cồn Hến đây rồi ruột gan bầm bã những bồi hồi xưa... R

Ngồi bệt trên lá thông khô

Thơ   •   20.11.2021
tôi nghe từ đâu đó những bào thai rụng những căn bệnh ung thư đè nặng ban mai những chuyến tàu chở tham vọng lướt qua những tia nhìn họ sắp từng con chữ để tạo nên quyền lực miễn cưỡng những con chim sẻ vù cánh bay lên khi bước chân họ tới gần vì chú

Những con sông cướp máu phố phường làng xóm

Thơ   •   21.11.2021
cơn hồng thủy dồn lên cổ họng mặt đất tắt thở những con sông đồng loã cấu kết dìm kiếp sống những mảnh đời sâu đo ngọ nguậy trong biển lũ quét & quét chỉ còn lại vạt đất trống không người khóc!

Đồng điệu

Thơ   •   21.11.2021
miếng giẻ chùi chân nằm thu lu trơ tráo nhìn một ngày lặp lại không có gì mới hơn ngoài tiếng sủa đục ngầu của lũ chó ngứa miệng nhà bên thích sủa những bóng ma tiềm thức không có  gì mới hơn ngoài ngoài sự cọ xác của những bàn chân thô lỗ cộc c

Thần kinh xao xác ngô đồng

Thơ   •   20.11.2021
Tôi về quái đản hồn tôi Cơn mê dập tắt mặt trời phương Đông Kinh sư khóc tạ bụi hồng Màu tang thương lạnh trong lòng lạnh ra Lá sen khô khốc ngự hà Hồn thu thuỷ tạ đã già như ri Gió phong lưu, biệt kinh kì Màu sương cổ độ cũng tuỳ duyên thôi Góc tră

Thời gian

Thơ   •   21.11.2021
vội vàng hỡi thời gian? có phải ngươi đã nhập vào tiếng chim chạng vạng có phải ngươi đã vèo trôi theo con nước ngoài khơi có phải ngươi đã khoác lên chiếc áo của máu và nước mắt loài người ngươi lạnh lùng đến thế ư? ta đến từ bước chân của giọt sươ

Huế yêu

Thơ   •   20.11.2021
Anh yêu mái tóc em dài Tháng giêng trong vắt, em cài hồn nhiên Anh yêu tà áo lụa mềm Trắng trong như thể lòng em thật thà Anh yêu đôi môi mặn mà Nụ cười chúm chím như là cô tiên Anh yêu đôi mắt nhung huyền Những điều thương nhớ đọng trên mắt ngà Anh

Cô đơn

Thơ   •   21.11.2021
tiếng gọi cất lên từ lúc hoàng hôn mãi đến nửa đêm từ nơi ấy vọng lại tiếng dạ nhỏ nhẹ như hơi thở của người khản giọng mùa đông chết dầ

Trăng sống lại

Thơ   •   20.11.2021
Có con trăng lạnh, xuống đêm Rong chơi và đã chết chìm dưới sông Nửa khuya sống lại, phiêu bồng Giữa đôi mắt, của đêm không quê nhà.

Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi hiếp dâm những lỗ chân lông trên đùi tôi đêm lạnh quá có lúc thế giới này chỉ là con gió cuốn linh hồn đi cúi xuống cắt tỉa móng chân mình nỗi buồn mọc từ thân thể ngày tháng có sợi lông mi rớt trên bàn chân sự chia sẻ rất chậm tôi không dám

Buổi chiều bên những ngôi mộ hoang

Thơ   •   20.11.2021
Nắng chiều bẻ gãy cành khô Đời trôi qua những nấm mồ không trôi Hoàng hôn ngửng mặt lên trời Nghe con ma khóc trên đồi sát nhân.

Nghe mùi khoai nướng

Thơ   •   20.11.2021
Chiều ngang qua trước cổng trường Nghe mùi khoai nướng, mà thương khoai lùi Nhớ hồi nhỏ, lỡ ham vui Lùi khoai, để cháy đen thui, tiếc hoài.

Tất nhiên trong đêm tối những bóng ma đã giấu tiếng thở

Thơ   •   21.11.2021
Đã cố gắng hết sức để giấu tiếng thở của mình trong đêm mịt mùng bế tắc đã kiệt sức đã bắt đầu xuôi tay những tiếng hát của một thời đã vào quán nhậu giục thúc cạn ly đã bắt đầu mê muội những ca từ diễm lệ của một thời chưa bao giờ nghe được đã bắt đ

Tiếng bước chân lê không hở mặt đất

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng bước chân lê không hở mặt đất họ không nhấc nổi đôi chân mình âm thanh mòn.

Bông lúa nặng hạt

Thơ   •   20.11.2021
Bông lúa nặng hạt gió mưa đêm qua chuỗi buồn nằm sát đất.

Tôi nghĩ không phải là hiện tại mà cũng có thể

Thơ   •   21.11.2021
mũi nhọn của không khí cứ bắn vào tôi tôi thấy rõ hơn là những hạt bụi ba hoa nhảy múa khoả thân tôi đang kéo tôi lại gần tôi theo đúng kế hoạch của một chuyến đi con chó cứ sủa vang nó không biết là tôi đang muốn sủa về một ký ức giống như một hiệ

Những đốt xương của mùa xuân

Thơ   •   21.11.2021
1. Hơi thở tôi chầm chậm hơn chờ đợi cơn bão lòng khởi xướng tiếng yêu thương tôi hát khúc xuân ca ngày hai mươi mốt tuổi những mầm lửa khát khao cháy yêu tôi hoài niệm tự tìm đôi cánh bay lên nhưng thân thể đã dính chặt đớn đau tôi giãy giụa trong đ

Tình thị

Thơ   •   21.11.2021
Đã đành loang lổ lời yêu Tơ hồng trót buộc cái điều đam mê Tiếng cười anh ngợm hả hê Tiếng cười em ngượng bộn bề dở hơi Nhạt trầu cứ quệt thêm vôi Nhạt tình cứ chạm làn môi cháo hành Anh nát rượu cũng nên danh Em hơ hớ váy cũng thành giai nhân Mặc sư

Buồn đem xương thịt phơi bày

Thơ   •   20.11.2021
Ta về, khe suối chết khô Đồi xưa trọc lóc nấm mồ xuân xanh Còn đây lau lách lạnh tanh Cứa bàn tay, máu chảy quanh ngón buồn Tiếng lòng cuộn giọt cô đơn Cho rưng nước mắt mặn hơn biển đời Lạc loài làm hạt mưa rơi Tan bao nhiêu kiếp cho trời hả hê? Rằ

Cởi áo quần ra lại gặp mình

Thơ   •   21.11.2021
Mở cửa, không mời gió cũng vô Với bao tiếng rít rất mơ hồ Ta nghe tóc rụng qua vai lạnh Để tiếng thở dài cứ nhấp nhô Lại rót mời ta cùng với bóng Buồn chi cơn rượu lúc khuya về? Bài thơ lở dở ta ngâm vội Mời cõi đêm, cùng ta lắng nghe Ta uống cùng ta

Lối về

Thơ   •   21.11.2021
Con đường nắng, con đường xưa con đường ngợp gió, gầy thua dáng người một lần, chỉ một lần thôi em đi qua... và thế rồi... em đi Buồn hiu ngọn gió xuân thì bước về nghễnh ngãng còn gì đợi mong bơ vơ con nước ngược dòng hạ khô khoé mắt, phượng hồng b

Hổng có chi

Thơ   •   20.11.2021
Răng mà đau dữ? Cái đầu? Lấy tay tôi bóp, vẫn đau như thường Mắt tôi ngó xuống phố phường Xe đời một chuyến trên đường vẫn lăn.

Nén nhang cháy

Thơ   •   20.11.2021
Nén nhang cháy khói bay vòng nước mắt hoá khói.

Tình quê

Thơ   •   20.11.2021
Đứa mũi trịt, đứa môi dày Yêu nhau, hú hí suốt ngày với nhau Đứa giữ bò, đứa giữ trâu Tháng ngày phơi cái đầu dầu, tội chưa! Mặc cho nắng, mặc cho mưa Nụ cười ngọt xớt, sớm trưa mặn nồng Lúa bao mùa, kết nên bông Tình lên mướt rượt cho đồng lúa vui Y

Mảnh đất nứt ra từng vết máu

Thơ   •   21.11.2021
chiếc máy ủi nghiến từng vòng xích máu lạnh hất tung cổ thụ bào tận đáy những chum tro hoả táng đốt trụi trần đồi khe luống tuổi cày xới hố hầm thù hận bới thủng mồ cha mưng mủ nhụa nhầy khoả lấp hồn oan giăng lối u mê cải tạo bằng sức mạnh sản xuấ

Tiếng khóc chào đời

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng khóc chào đời và bờ môi tìm vú mẹ là khúc ca múa đầu tiên của giống nòi được lặp lại từng ngày.

Chậu tắm

Thơ   •   21.11.2021
Là cái hồ bơi thu nhỏ Dành cho người chưa biết bơi Cho nên bé ngồi trong đó Chân tay đập nước liên hồi Bể bơi có pha sữa tắm Nên nước thơm ơi là thơm Mùa đông nước càng thêm ấm Từ tay mẹ nấu mẹ đơm Mai ngày bé càng khôn lớn Bể bơi sẽ rộng mênh mông

Mê mê man man

Thơ   •   20.11.2021
sự hoang tưởng làm nhàu nát những vạt bình minh mơn mởn xanh những tiếng chửi nhiếc chui lên hằn học từ cổ họng những kẻ quen tên lạ mặt dấu tuổi tên mình chơi trò comment thọc nhau trên blog dòng chảy đục ngầu! mê mê man man câu thơ viết ra giả ch

Bơ vơ lạnh đến rùng mình

Thơ   •   20.11.2021
anh như chiếc đồng hồ không kim mùa già nua thầm lặng tuổi gầy úa ăn năn đời róc đời bắc nam tàn khốc điêu linh hề điêu linh đêm quằn mộng triệu đau sông cạn ngày quắn chiêm bao khóc núi cùn bóp nát tay nhàu vò tan gối mỏi nhìn đâu cũng thấy hồ đồ rú

Tàn cây trụi lá

Thơ   •   21.11.2021
Lá rậm rạp, chắc chi ai dòm ngó Rụng sạch trơn, đôi lúc rứa mà hay Nhánh xương xẩu, trụi trần, như chứng tỏ... Bão cợt, giông đùa, chưa dễ đã lung lay

Ở Quy Nhơn viếng Hàn

Thơ   •   20.11.2021
Trùng trục đá lăn lóc- những hồn trăng rụng dọc bờ sóng Nhấp nhô những ý thơ cùi tinh khiết triều âm Người xưa ngồi đây làm thơ đau thương Tài hoa khóc dưới chân sóng Đá vỗ ngàn năm vô thường Cát bụi di thảo không xóa được căn duyên kiếp người bạc m

Mùa thu bỏng rát

Thơ   •   20.11.2021
Nắng như lửa đổ từ trời Da mùa thu, bỏng mất rồi còn đâu.

Buổi sáng và những hột mưa đen

Thơ   •   21.11.2021
câu chuyện lòng như cánh hoa rã nát thời gian cho chúng ta những phút giây tức tưởi em hãy cắn nát vai anh một lần nữa hãy cấu cào để biết những giọt máu cuối cùng còn chảy anh ngậm tiếng chim bi ai vào tận đáy lòng hãy giữ một chút hơi cho ấm linh h

Tôi ở tại nơi không phải là nơi tôi ở

Thơ   •   21.11.2021
tôi đứng dậy những mê muội của lớp vỏ thời gian đi rồi Những cục ghèn đá hoá rêu xám nỗi âu lo rụng tóc đằng sau những tượng đài là những hài cốt cháy đen những tiếng súng đã hoá thành loa vang vang trên bầu trời máu từ sâu thẳm của đại dương muối đã

Ngờ

Thơ   •   20.11.2021
một ý nghĩ mở ra coi chừng có sự nhập cư của ngôn ngữ một câu nói mở ra coi chừng có sự tòng phạm của ngoa ngôn một nụ hôn mở ra coi chừng có sự đồng thuận của xảo quyệt và em mở ra coi chừng...

Tôi nhặt mình trong góc sân nhà thờ

Thơ   •   21.11.2021
dập dềnh những đám mây trắng bay qua sân giáo đường tiếng chuông nhắc về chuỗi ngày cũ với những nỗi buồn cháy khét trên hàng phượng già những mảng tường vôi cũ xì khô nứt đám rêu không hồi sinh được nỗi đau để lại những vết tích ngày nằm xuống những

Viết trong mù sương Huế

Thơ   •   21.11.2021
Với tay níu bóng mù sương mà nghe buôn buốt sông Hương chạm đò đã xanh xanh tận bến bờ cay xè phiến mắt đợi chờ đáy sông Rót mời tám cõi hư không chiêm bao nhoi nhói rêu phong Hoàng thành mờ mờ vạt áo thiên thanh cung tần ư? đến mong manh ngọc ngà!

A Sầu

Thơ   •   20.11.2021
Sườn dốc trầm u truông đèo tịch mịch hố thẳm cây chà đá xé chiều khơi ngày tháng xếp nhàu xó mây bạc thếch lưng chừng hoa mua bẻ mắt hương đời mái núi cũ càng cây khô ủ gió rễ chôn thân mối đụn khối giang hồ lỏng dây cương tráng chí hờn kim cổ gió

Con đường lá me

Thơ   •   21.11.2021
Nghiêng nghiêng buổi chiều chở gió Con đường xanh ngắt vòm me Nghiêng nghiêng rơi từng lá nhỏ Reo vui theo bước em về Nghiêng nghiêng hồn nhiên bím tóc Vương đầy những lá me rơi Không gian nhẹ tênh như gió Mắt em xanh biếc chân trời Nghiêng nghiêng v