Bài thứ năm
Thơ
•
Thứ năm, 21/10/2021, 21:31 PM
Tiếng trúc từ đâu than tịch mịch! Hồn nào ai bỏ giữa trăng không? Bãi xa cũng muốn làm sa mạc, Chẳng bóng ai đi - buồn, hỡi lòng! Chỉ có mơ màng một bãi xa, Tuyệt mù chỉ có nhạt phai và Véo von tiếng chở lưu ly mộng Trong khoảng đêm trường ma gọi ma.
Nội dung bài thơ: Bài thứ năm
Tiếng trúc từ đâu than tịch mịch!
Hồn nào ai bỏ giữa trăng không?
Bãi xa cũng muốn làm sa mạc,
Chẳng bóng ai đi - buồn, hỡi lòng!
Chỉ có mơ màng một bãi xa,
Tuyệt mù chỉ có nhạt phai và
Véo von tiếng chở lưu ly mộng
Trong khoảng đêm trường ma gọi ma.
Mênh mông ai lạc dưới vòm sương
Cảm khái câu ca trúc võ vàng!
Canh dài vẫn thức nhớ tiên nữ,
Hoạ còn vừng trăng nghiêng mặt thương.
Bài thơ Bài thứ năm của tác giả Nhà thơ Xuân Diệu - Ngô Xuân Diệu, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Xuân Diệu - Ngô Xuân Diệu
Nghệ danh: Xuân Diệu
Tên thật: Ngô Xuân Diệu
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Xuân Diệu - Cuộc đời, sự nghiệp, phong cách sáng tác
Thơ Xuân Diệu, Thơ tình
Cùng tập thơ: Gửi hương cho gió (1945)
Thơ
•
22.10.2021
Hết ngày, hết tháng, hết! em ôi! Kinh hãi không gian quặn tiếng còi, Anh ngóng tìm em, tuy thấy đó. Sắp xa, thôi cũng tựa xa rồi! Đầu nghiêng, môi gượng, mắt mơn da, Chân luyến bên chân, thế nghĩa là...
Thơ
•
21.10.2021
Bụi mưa mờ cũ gương trăng, Hoa lau trắng đã kết bằng tiêu tao. Đêm đêm trời nhạt vơi sao, Sông Ngân dòng bạc cũng hao bóng vàng. Gió mưa, mưa gió âm u; Dưới trần mà đã nghe thu lạnh rồi. Càng cao càng lạnh trao lôi...
Thơ
•
22.10.2021
Hỡi các anh đi dáng hững hờ, Đầu cao, tóc ngược, mắt theo mơ, Để dành một phút thương ai với! Ôi! biết bao nhiêu kẻ đợi chờ. Họ chưa hề đẹp, lúc xuân sang Đem sắc, đem duyên điểm mọi nàng, Đôi chút hồng đào lên má nở...
Thơ
•
21.10.2021
Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ; Thương ai không biết, đứng buồn trăng. Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió, Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng. Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa, Bao giờ viễn vọng đến bây giờ..
Thơ
•
21.10.2021
Buổi chiều đi lảng ở chân mây, Hoa tím trên song thoảng điệu gầy. Cửa đợi khép thêm đôi mí lả; Mái tranh nghe ấm một niềm tây. Buổi chiều đi lảng ở chân mây... Khói mỏng lên giây móc xóm làng Với trời không sắc đứng nghiêm trang. Âm thầm có những câ
Thơ
•
21.10.2021
Tiếng trúc từ đâu than tịch mịch! Hồn nào ai bỏ giữa trăng không? Bãi xa cũng muốn làm sa mạc, Chẳng bóng ai đi - buồn, hỡi lòng! Chỉ có mơ màng một bãi xa, Tuyệt mù chỉ có nhạt phai và Véo von tiếng chở lưu ly mộng Trong khoảng đêm trường ma gọi ma.
Thơ
•
22.10.2021
Có những phong thư bủa trùm quang tuyến, Đáng lẽ chim đưa, nhưng nhờ máy chuyển, Mang ra ngoài nghìn dặm kết uyên ương - Kẻ biên thư mới sớm đã kêu thương, Trưa gọi nhớ, khuya xong, còn giậy tiếc. Giấy xanh mỏng ở trong bì mỏng biếc.
Thơ
•
22.10.2021
Giã từ thân thể muôn yêu dấu! Người sẽ về tay ai, biết đâu! Chớ mộng cánh tay cành chuốt ngọc, Mơ chi con mắt lặng gieo sầu. Thôi nhé từ đây thôi bén vương, Bên nhà rào giậu chắn yêu đương.
Thơ
•
21.10.2021
Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm Đem gửi hương cho gió phũ phàng! Mất một đời thơm trong kẽ núi, Không người du tử đến nhằm hang! Hoa ngỡ đem hương gửi gió kiều, Là truyền tin thắm gọi tình yêu. Song le hoa đợi càng thêm tủi:
Thơ
•
21.10.2021
Thanh niên ơi, ngươi đang ở cùng ta, Rộn tiếng mùa, và thay đổi cười hoa. Ngươi ríu rít như một rừng chim núi, Ngươi xôn xao như một vạn cây rừng; Nao lòng ta bằng muôn cánh yêu đương, Làm rợn ngợp như phất cờ trẻ mạnh...
Thơ
•
21.10.2021
Tôi là con chim đến từ núi lạ, Ngứa cổ hát chơi. Khi gió sớm vào reo um khóm lá, Khi trăng khuya lên ủ mộng xanh trời. Chim ngậm suối đậu trên cành bịn rịn, Kêu tự nhiên, nào biết bởi sao ca. Tiếng to nhỏ chẳng xui chùm trái chín; Khúc huy hoàng khô
Thơ
•
21.10.2021
Ta biết ngày mai em có vợ, Đi làm hai bữa, tối về thăm. Cơm xong, chén nước chờ bên cạnh Em bế thằng con được mấy năm. Chỉ mấy năm thôi, đủ phận chồng, Chàng trai tơ mởn đã thành ông. Không còn mộng dễ ngày tươi trẻ, Mắt sáng phai rồi, má hóp không.
Thơ
•
21.10.2021
Đêm thứ bảy, chính là đêm thứ nhất! Chẳng bao giờ ngăn được gót thanh niên Khi bóng tối cũng reo hò: chủ nhật! Và áo màu làm gió, phất qua hiên. Sẵn kho xuân, quên cả túi không tiền; Giày khẳng khái cứ rền vang mặt đất.
Thơ
•
22.10.2021
Hôm nay chiều đợi chờ Nắng nhỏ cành vương vấn. Sương hồng cây ước mơ; Em đến; lòng van khấn. Chân thơm mang gió lại Tay đẹp ngỡ ngàng chi. Ngoảnh đầu che sắc thẹn Nghiêng đầu im bóng mi. Lòng tôi rung động như Hoa hồng trong cốc nước.
Thơ
•
22.10.2021
Một tiếng cò qua trong gió mau Đưa hồn nhớ cảnh đã phai màu Từ năm giống ái vừa gieo hạt, Cho đến bây giờ mộng chín au.
Thơ
•
22.10.2021
Muôn nghìn thương nhớ tới bên tôi; Tôi tới bên cây lẳng lặng ngồi. Ánh sáng vấn vương chiều uể oải; Sắt hè bông phượng rớt từng đôi. Sắt hạ rung rinh bốn phía hè... Hồn ai hiu hắt lá xanh tre? Dịu dàng như có, như không có, Biển ở xa xăm gởi gió về.
Thơ
•
22.10.2021
Ôi ngắn ngủi là những giờ họp mặt! Ôi vội vàng là những phút trao yêu! Vừa nắng mai sao đã đến sương chiều? Em hờ hững, để cho lòng anh lạnh. Em có nhớ một buổi chiều yên tịnh Chúng ta chìm trong một biển ái ân,
Thơ
•
22.10.2021
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất, Anh cho em, kèm với một lá thư. Em không lấy, và tình anh đã mất Tình đã cho không lấy lại bao giờ. Thư thì mỏng như suối đời mộng ảo; Tình thì buồn như tất cả chia ly. Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo;
Thơ
•
22.10.2021
Ngoảnh lại khi nào, thoắt bốn năm! Biết bao thương nhớ, biết bao thầm Đau lòng cuộc thế nhanh, ai ngỡ Đã gửi vào đây hoa tháng, năm.
Thơ
•
22.10.2021
Khi chiều giăng lưới qua muôn gốc cây, Khi con chim én tìm không ra bầy, Khi nước suối đã lờ đờ khép mắt, Khi lá lìa, mặt đất cũng buồn lây, Và trên trời mờ ảnh một làn mây; Khi rừng vắng bơ vơ trong gió rộng, Khi gió đơn lưu lạc giữa r
Thơ
•
21.10.2021
Tặng Ưng Tỷ Chỉ là gió, nhưng lòng tôi thả bướm, Thêm phất phơ cho hơi thở vừa hiền; Chỉ là trăng, nhưng tôi thấy thần tiên Như tuyệt diệu: bởi hồn tôi xanh quá. Và người ấy vẫn như bao kẻ lạ, Cũng sắc hương, là lụa, cũng dung nhan: Chỉ là tình; như
Thơ
•
21.10.2021
Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh, Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần. Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm! Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân. Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh; Lung linh bóng sáng bỗng rung mình...
Thơ
•
22.10.2021
Lòng ta là một cơn mưa lũ, Đã gặp lòng em là lá khoai Mưa biết tha hồ rơi hạt ngọc, Lá xanh không ướt đến da ngoài. Ta trút bâng quơ một trận lòng, Biết rằng đau khổ giữa hư không. Khóc mình uổng lệ rơi vô lý, Mưa vẫn cần rơi lệ vạn dòng.