Hờn gió quái
Người đã tự đánh mất mình một lần Chỉ một lần thôi, không còn đường trở lại Cả niềm vui cũng ra đi mãi mãi như những vòng sóng cứ lan xa... dẫu hoài công đón đợi vẫn không về... Đã trót hái từ ngọn hoang vu một nỗi sầu kết từ muôn tơ nghìn tóc Có vệ
Nội dung bài thơ: Hờn gió quái
Người đã tự đánh mất mình một lần
Chỉ một lần thôi, không còn đường trở lại
Cả niềm vui cũng ra đi mãi mãi
như những vòng sóng cứ lan xa... dẫu hoài công đón đợi
vẫn không về...
Đã trót hái từ ngọn hoang vu một nỗi sầu
kết từ muôn tơ nghìn tóc
Có vệt sáng long lanh của ngọc
Có chứa chan nước mắt,
những âm thầm dồn nén niềm đau
thì ngày qua-đừng hỏi: Đến bao lâu?
Nửa muốn câm lặng đời đời
Nửa bùng lên, rực cháy
Góc cung cấm âm u-đêm đêm hờn gió quái
Nhức nhối tiếng cười xé ngực để nguôi ngoai...
Ta muốn hỏi người gọi ai? Hờn ai? Nhớ thương ai?
Khi yêu thương một thuở đã lạc loài!
Con sáo sang sông đã tìm vui bờ mới
Xin chớ ngẩn vời mơ lại ngày xưa...
Bài thơ Hờn gió quái của tác giả Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt
Nghệ danh: Từ Nguyễn
Tên thật: Nguyễn Thị Nguyệt
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Từ Nguyễn - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Từ Nguyễn, Nhà thơ Từ Nguyễn, Thơ Từ Nguyễn, Tập thơ Một góc đời
Viết cho trang facebook của Từ
Vầng trăng một sáng tháng mười