Giấc mơ lạc loài
Đêm qua tôi mơ... Một giấc mơ lạ lẫm Giấc mơ không phải của hôm nay Không phải hôm qua! Tôi thấy mình về một nơi xa lắm Ở đó có yêu thương không hờn giận Không nỗi hận lòng gặm nhấm Không nước mắt, không kêu rên Trên đỉnh đồi mình tôi đứng chênh vênh
Nội dung bài thơ: Giấc mơ lạc loài
Đêm qua tôi mơ...
Một giấc mơ lạ lẫm
Giấc mơ không phải của hôm nay
Không phải hôm qua!
Tôi thấy mình về một nơi xa lắm
Ở đó có yêu thương không hờn giận
Không nỗi hận lòng gặm nhấm
Không nước mắt, không kêu rên
Trên đỉnh đồi mình tôi đứng chênh vênh
Trải mắt nhìn ra biển rộng
Ngoài khơi xa nhấp nhô ngàn con sóng
Bạc cả đầu lang thang
Làm bạn cùng tôi có mây ngàn
Có gió vi vu thả lời an ủi
Tôi đứng đó, gửi tiếng cười trong gió thổi
Đến một điều xa vắng đã vừa quên
Tôi bước vào cõi vắng mông mênh
Hát vang vang câu tình ca ai gửi
Lòng không nhớ mình đã bao nhiêu tuổi
Mình từ đâu? Đã làm bạn cùng ai?
Giấc mơ đêm
Chưa kịp sáng đã lạc loài...
Bài thơ Giấc mơ lạc loài của tác giả Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt
Nghệ danh: Từ Nguyễn
Tên thật: Nguyễn Thị Nguyệt
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Từ Nguyễn - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Từ Nguyễn, Nhà thơ Từ Nguyễn, Thơ Từ Nguyễn, Tập thơ Nhặt lá mùa xưa
Khúc kinh cầu nào dành cho tôi?
Nơi nỗi buồn mỉm cười và niềm vui bật khóc...
Khúc ru dành cho giọt mưa Ngâu
Chiếc lá vàng anh tặng riêng em
Mỗi chiếc lá, một niềm riêng...