Tôi đâu có phải người thơ
Ừ, mình đâu phải người thơ Chẳng qua chút của mang hờ vào thân Những chiều thấy gió phân vân Lại tin: thơ đã mấy phần vơi vơi... Ừ, mình đâu phải chán đời Vẫn yêu đến mệt, miệt mài kiếm, trông... Thương hoa, tiếc nguyệt âm thầm Nhặt lên từng chút hạ
Nội dung bài thơ: Tôi đâu có phải người thơ
Ừ, mình đâu phải người thơ
Chẳng qua chút của mang hờ vào thân
Những chiều thấy gió phân vân
Lại tin: thơ đã mấy phần vơi vơi...
Ừ, mình đâu phải chán đời
Vẫn yêu đến mệt, miệt mài kiếm, trông...
Thương hoa, tiếc nguyệt âm thầm
Nhặt lên từng chút hạt mầm vãi, rơi...
Ừ, mình đâu phải buông lơi
Chỉ đôi khi có rã rời, muốn quên!
Ngược dòng, thuyền ngại chênh vênh
Xuôi theo con nước-sóng duềnh ngẩn ngơ...
Ừ, tôi đâu phải người thơ
Chỉ là chiếc lá tình cờ tàn thu
Sợ rơi vào cõi âm u
Ghé bên tôi mượn khúc ru, nhẹ buồn...
Bài thơ Tôi đâu có phải người thơ của tác giả Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt
Nghệ danh: Từ Nguyễn
Tên thật: Nguyễn Thị Nguyệt
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Từ Nguyễn - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Từ Nguyễn, Nhà thơ Từ Nguyễn, Thơ Từ Nguyễn, Tập thơ Nhặt lá mùa xưa
Khúc kinh cầu nào dành cho tôi?
Nơi nỗi buồn mỉm cười và niềm vui bật khóc...
Khúc ru dành cho giọt mưa Ngâu
Chiếc lá vàng anh tặng riêng em
Mỗi chiếc lá, một niềm riêng...