Nhớ ruộng

Thơ   •   Chủ nhật, 21/11/2021, 15:47 PM

Từng tuổi tôi nồng nàn mùi rạ những nếp nghĩ như đường cày trong giấc mơ cơn mưa tầm tã có nụ cười mồ hôi sẫm nắng cay cay Những bước chân khập khễnh của mùa khi con gái lúa chết trong ruộng hạn khi hạt giống nảy mầm lũ lụt cuốn trôi mênh mông cá

Nội dung bài thơ: Nhớ ruộng

Từng tuổi tôi nồng nàn mùi rạ

những nếp nghĩ như đường cày

trong giấc mơ cơn mưa tầm tã

có nụ cười mồ hôi sẫm nắng cay cay

Những bước chân khập khễnh của mùa

khi con gái lúa chết trong ruộng hạn

khi hạt giống nảy mầm lũ lụt cuốn trôi

mênh mông cánh đồng bảng lảng

Có ngày xưa thằng Tý, thằng Tèo

trốn giấc ngủ trưa xách gàu tát cá

con rô, con giếc, con tràu

đổi trao những ngày vất vả...

Những gốc rạ, bùn đen bây chừ hóa thành con chữ

ký ức xưa là máu thịt của mình

những bài chòi, hò khoan rủ trăng về trong từng hơi thở

những bình minh... ruộng hào phóng sinh sôi.


Bài thơ Nhớ ruộng của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt

Thơ   •   20.11.2021
Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt ngày nay cọp là động vật quý hiếm và ngày nay con người biết sợ con người.

Bây chừ em đã hiểu chưa?

Thơ   •   20.11.2021
Cho anh một sớm mưa rơi Dắt tương tư qua phố chơi, rồi về Cái ngày dài đến u mê Xa em một chút là lê thê buồn Bàn tay anh đếm vạn muôn Là muôn vạn nhớ… vẫn còn thừa ra Nhớ thương là cái thật thà Nên sáng nay, cứ la cà theo anh Cho anh từng giọt mưa x

Trà khuya

Thơ   •   21.11.2021
Gà gáy, măng đùn, hoa khế rụng Sông khuya, phà cát lạnh lùng trôi Hà Khê ai rót trà thơm lựng Ôm cả đất trời vẫn lẻ loi.

Kể lể của một buổi chiều Chúa nhựt

Thơ   •   21.11.2021
phía sau khung cửa nhìn ra mùa đông là chiếc hộp đựng tôi, khói thuốc và hũ rượu ba kích màu tím than gợi dục những cánh hoa sen giấy cởi trần suốt ngày im lặng như những đốt xương trắng ngày rét bén như dao sắc cứa từng lớp da tôi lũ kiến háu ăn tr

Thằng Lật Đật

Thơ   •   20.11.2021
Thằng Lật Đật của cô Vân Tặng cho cu Mì, xinh thế! Suốt ngày đứng không mỏi chân Bởi không thèm nằm đâu nhé! Không như búp bê của mẹ Nằm là nhắm mắt ngủ liền Lật Đật cừ thật đấy nhé! Nhỡ nhào là vội đứng lên Lật Đật không bao giờ khóc Lúc nào cũng nh

Gọi mùa (I)

Thơ   •   20.11.2021
Em không về. Đồi tháng Giêng Ngu ngơ vạt cỏ xanh lên nỗi buồn Lẻ loi gió mỏi qua truông Vấp cơn nắng xế quay cuồng niềm riêng Em không về. Đêm tháng Giêng Làm sao Nguyên Đán nối liền Nguyên Tiêu? Bến xuân đành lỗi nhịp chèo Sóng xuân như nước mắt trê

Một đêm cố quận

Thơ   •   21.11.2021
Có một tối ta về ngang chốn cũ Ruộng chiêm bao tấu khúc Tịnh Yên Đông Con suối ngược thiết tha lời sông núi Đá uy linh hội kiến nợ tang bồng Trăng Thường Đức lung linh hồn tráng sĩ Gốc sim già máu nhuốm lệ bi ca Màu đông tuyết xây thành cao chính kh

Những con kiến già khụ

Thơ   •   21.11.2021
Những con kiến già khụ vẫn canh giữ nấm mồ im lặng nghiêm trang.

Cơn đau dạ dày của đất trời

Thơ   •   21.11.2021
Trong cơn mưa chiều nay có tiếng ợ rất chua của ngày tháng cũ có mùi cơm khê trong tiếng giông rền có chút gì thừa ra trong tiếng rên của gió cửa sổ như con mắt khép hờ đếm từng hạt mưa lộp bộp trên tàu lá chuối trái khế rụng vàng bên chuồng gà nằm p

Trên hành trình làm người

Thơ   •   21.11.2021
Trong hành trình làm người ít nhất dưới bàn chân của mình một chú kiến đã chết.

Nơi hội tụ tình xuân

Thơ   •   20.11.2021
Những con chim hiền lành chở anh qua mông mênh rừng xanh có những con suối trong hát vang những ca từ trong ngực sữa có những loài hoa vô ưu giao phối hương và tiếng thở của từng thớ gió có những con thú hoang mùa động tình nhẩy cẫng triền xuân Anh đ

Tau hỏi mi

Thơ   •   21.11.2021
Thằng mất dạy! Mi bỏ rừng bỏ rú Chạy đi mô? Đã thoả chí mi chưa? Ta nghe nói mấy mươi năm mất ngủ Đêm còn đen, thao thức cũng bằng thừa Chắc mi nhớ thuở Sài Gòn, Bảo Lộc Vắt mồ hôi mi chấm ổ bánh mì Ngày vất vưởng và đêm lê lết Tấm áo sờn đứt nút nh

Sủa đêm

Thơ   •   21.11.2021
23 h 27 rồi Mà không ngủ được, cứ ngồi như ri Hỏi, tôi đang nghĩ suy gì? Hỏi, con chó sủa cái chi rứa hè? Hỏi xong, rồi lại nằm, nghe Con chó sủa, tiếng sủa đè lên tôi 23 h 32 rồi Rứa mà tôi, vẫn còn ngồi sủa khan.

Vòng vèo ngõ quê

Thơ   •   21.11.2021
Cuối tuần, với vợ, cà phê Con chim khí thế hót, nghe rộn ràng Cau rất xanh, mai rất vàng Chu choa, cái nắng đường làng, rất thơm Giọt sương trên đọt chơm chơm Ngủ chi ngủ tự hồi hơm tới chừ Bên lùm tre cũ, lắc lư Tiếng con bìm bịp hình như vẫn tròn G

Dốc lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Mưa rụng, mùa thu đứng gục đầu Lá vàng phiêu hốt, lá xanh đau Ta về, nghe gió cưa sườn núi Nhặt tiếng chim rơi, lạnh thế nào! Căm căm, hồn lạc chiều Ba Bến Cát nổi, đò đi biệt xứ rồi Dốc cũ, chuông chiều hiu hắt vọng Trần gian còn đó áng mây trôi Ha

Đồi thơm

Thơ   •   21.11.2021
Ê Đê này! Ê Đê ơi! Chiều tê mắt rượu tôi ngồi đợi em Em gùi đầy ắp lặng im Chảy sau lưng một tiếng chim gọi chiều Khói tôi buồn thỉu buồn thiu Em nghiêng vai xuống phía đìu hiu tôi Chưa cầm tay đã bồi hồi Em nghe không? phía lưng đồi rất thơm Chậm th

Gần bốn mươi năm

Thơ   •   20.11.2021
gần bốn mươi năm làm người giấc ngủ tôi chết dở sống dở nhiều lần có những mùa xuân tàn tro ngắt lạnh tôi nhen nhúm một giao thừa cho tuổi đoá hoa mai nhũn vàng thương tổn qua một đêm trượt bão gần bốn mươi năm làm người tôi hỏi mình đã là người chưa

Trăng sống lại

Thơ   •   20.11.2021
Có con trăng lạnh, xuống đêm Rong chơi và đã chết chìm dưới sông Nửa khuya sống lại, phiêu bồng Giữa đôi mắt, của đêm không quê nhà.

Giã từ lỗ

Thơ   •   20.11.2021
Giã từ lỗ nước mắt đi trong đêm tan ra làm mặt trời.

Lệnh

Thơ   •   20.11.2021
Thần linh trúng gió chết rồi Tôi gom nhang khói về ngồi góc sân Trông xa, tôi thấy rất gần Hư không réo gọi tôi cần phải đi.

Mai Xá

Thơ   •   21.11.2021
Hẹn về Lòi Rú - Bàu Đôông Ghé chơi Hà Coọc rồi khôn muốn về Rừng nguyên sinh, giữ câu thề Cánh cò chở nắng làng quê lên trời.

Trên đồi xuân mộng

Thơ   •   20.11.2021
anh trườn lên đồi xanh ngập dưới tiếng nhạc của loài dế than những nõn lá non mướt mang những hạt sương hình bầu vú lóng lánh nhựa yêu ban mai rất thơm mùi thảo nguyên tình ái em ngồi xuống bên anh hái nhè nhẹ từng nụ hôn ngợp ngọt môi em mọng đỏ của

Thoáng chợ quê

Thơ   •   21.11.2021
Chợ quê giờ khác hơn nhiều nhưng chưa khá được, gieo neo vẫn còn người giàu, giàu vẫn ví von người nghèo thì vẫn mỏi mòn xót xơ! Lá trầu héo, miếng cau khô sắn khoai bắp chuối vật vờ vậy thôi tìm đâu một mảnh lụa sồi chợ trăm thứ vải, phận người rách

Quay quắt ngả tư

Thơ   •   20.11.2021
Thanh quản đắng huda thơ dấy bọt xuân cây bàng mệt lử nhìn mặt trần gian lấm mây thắt vòng tay phố bàn chân sám hối từng bước rễ cây em cười lát cày ruộng cũ năm ngón bóp mặt trời thuỵ & anh nghe nhiều đôi mắt em nụ cười em ngã tư phố quay quắ

Mệt quá đi thôi

Thơ   •   20.11.2021
trong thanh quản đắng huda đã nghe thơ dấy bọt mùa xuân cây bàng mệt lử khi nhìn xuống mặt đường trần gian lấm đám mây co thắt cơn đau sà xuống vòng tay phố trong ý nghĩ nghe bàn chân sám hối từng bước rễ cây mệt quá đi thôi em cười như lát cày ruộng

Sân trường của cháu

Thơ   •   21.11.2021
Bầu trời xanh xanh Ôm đàn mây trắng Vòm cây xanh xanh Xoè ô che nắng Sân trường của cháu Đẹp quá đi thôi! Nào hoa nào bướm Tung tăng giữa trời Sân trường của cháu Sạch quá đi thôi Nào ai vứt rác Là không được rồi Sân trường của cháu Vui quá đi thôi!

Cám dỗ

Thơ   •   20.11.2021
Vầng trăng vỗ về không đánh thức nổi mùa thu Em từ đỉnh cao sương mù mê thẳm Như thiên thần mang nghị lực hỏa châu Về với thung lũng tình yêu say đắm Trong bia mộ cuộc tình Ta có đề tên em- người phụng lập Bằng nước mắt cỏ tranh Bằng linh hồn bạch lạ

Tượng Sơn

Thơ   •   20.11.2021
Ta đẩy đời ta lăn ngược dốc Phố phường ở lại phía sau lưng Với tay ta hái chùm mây trắng Chim chóc kêu, hờn trong gió rung.

Về quê

Thơ   •   20.11.2021
Nghỉ hè bé lại thăm quê Được đi lên rẫy, được về tắm sông Thăm bà, rồi lại thăm ông Thả diều, câu cá... sướng không chi bằng Đêm về ngồi ngắm ông trăng Nghe ông kể chuyện chị Hằng ngày xưa Bà rang đậu lạc thơm chưa Mời ông bà, bé say sưa chuyện trò.

Đừng rơi vội hỡi chiếc lá

Thơ   •   20.11.2021
Đừng rơi vội hỡi chiếc lá tiếng chim đang hót mùa xuân về.

Ngó

Thơ   •   20.11.2021
Như que củi mục, ta nằm Ngó lên trời, thấy lỗi lầm ta xưa Cuộc tình thiếu nắng thừa mưa Ăn năn biết mấy cho vừa hỡi em?

Thần kinh xao xác ngô đồng

Thơ   •   20.11.2021
Tôi về quái đản hồn tôi Cơn mê dập tắt mặt trời phương Đông Kinh sư khóc tạ bụi hồng Màu tang thương lạnh trong lòng lạnh ra Lá sen khô khốc ngự hà Hồn thu thuỷ tạ đã già như ri Gió phong lưu, biệt kinh kì Màu sương cổ độ cũng tuỳ duyên thôi Góc tră

Thời gian nhắm mắt

Thơ   •   20.11.2021
Dự kiến thời gian nằm ngửa & không gian nằm sấp nằm nghiêng tạm gọi [ăn] gian theo dự kiến mặt đất nhô những bộ xương [dĩ nhiên mọc nhánh đẻ cành đâm quả sinh sôi nảy nở vân vân] điều này khả thi dưới mặt đất lớp lớp tầng tầng xác chết nằm ngh

Bóng trưa

Thơ   •   20.11.2021
Cởi trâu thăm lại ruộng xưa Thấy mưa trong rú mới vừa qua khe Gió gầy nhom, thấp lè tè Dắt cụ già, gánh bộn bề lo toan.

Đêm tắc kè đọc Tr. Sơn

Thơ   •   20.11.2021
tắc kè tắc kè tắc kè ai oán rót máu trên mái tôn ngôi nhà hoang đêm tân thành thủng nát nhói đau như câu thơ vượt biên không thành như tiếng khóc chào đời côn đảo như những mùa xuân bị cầm tù rục rã hốc mắt tắc kè tắc kè tắc kè đoản khúc đoạn trường

Những...

Thơ   •   21.11.2021
Những dòng sông lạnh có những mùa xuân tự trầm Những cánh đồng trắng có những xác lũ đọng trên những nấm mộ gầy Những ngọn đồi ung thư có những tiếng chim gãy khúc trong chiều Những bước chân tôi về có những nỗi đau mọc lên những nỗi đau khác.

Bên tê bên ni

Thơ   •   20.11.2021
Bên tê là núi Đại Hồng Bên ni là ngã ba sông và chùa Tôi ngồi lượm tiếng chuông trưa Thấy sông nhỏ lại đúng vừa ba gang.

Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô

Thơ   •   20.11.2021
cơn gió hát điệu nhạc slow thật buồn nó bỏ nhà đi hoang nhiều gấp hàng trăm lần so với tuổi bầu trời đen quá! nó thấy những dòng nước mắt của một dân tộc nô lệ nó không biết cách làm khô nó nhìn thấy những nấm mồ ngày tháng đang rỉ rên giọng máu ứ nó

Ánh sáng là sự trần truồng của tiếng thở

Thơ   •   20.11.2021
đặt trên đồi biếc cỏ xác một nụ hôn máu khô đã hoài thai môi lửa sưởi ấm những hạt sương làm tình trên nách lá rớt xuống rốn bình minh những giọt thị dâm ngân ngân tiếng nấc rùng mình trên đồi ngút hương mùa xanh khoả thân cám dỗ như câu thơ khoả

Em trả phòng để đi dọc sông hương à

Thơ   •   20.11.2021
nắng dẫm chân làm nũng vỉa hè lốm đốm những cái đọt lộc vừng vẽ bức tranh màu huyết dụ như một bâng khuâng của sự chia tay về thôi vác một bó yêu thương về hun nóng vòng bánh xe chiều muộn rụng một chiếc lông mi vào cái nhìn vạn dặm sông trôi dật dờ

Đêm nay những tiếng chuông đã sống dậy

Thơ   •   21.11.2021
Những khớp xương bắt đầu uể oải chuyển động triệu chứng đau lưng vai gáy nhức mỏi không kiềm hãm sự sung sướng khi những tiếng chuông đã sống dậy trong máu tôi đã nhảy tưng bừng trên tấm thảm hồn tôi những lung linh sóng biển đã dạt dào huyết mạch tô

Chí

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua xỉn rượu quá trời Sáng nay tỉnh lại, bồi hồi xỉn yêu Lơ thơ trưa, lác đác chiều Con chim ríu rít muôn điều ái ân.

Thời gian

Thơ   •   21.11.2021
vội vàng hỡi thời gian? có phải ngươi đã nhập vào tiếng chim chạng vạng có phải ngươi đã vèo trôi theo con nước ngoài khơi có phải ngươi đã khoác lên chiếc áo của máu và nước mắt loài người ngươi lạnh lùng đến thế ư? ta đến từ bước chân của giọt sươ

Sự cảnh giác cần thiết đối với lòng thương hại

Thơ   •   20.11.2021
nó chạy thục mạng vào ngõ nhà tôi tiếng kêu đau thương bám víu vào thềm gạch tôi trả lời bằng ánh mắt và lo lắng nó cụp đuôi nó khóc bằng tiếng sủa phản kháng nó nằm thu lu vào góc sân tôi muốn vuốt ve và che chở nó nhe răng muốn cắn vào tôi sự phả

Cơn khát

Thơ   •   20.11.2021
Rồi đến lúc sự già nua cũng mệt mỏi bọt cuộc đời không còn hơi men những lá khô không buồn chui vào cội rễ sẽ tê cứng mùa đông cạn kiệt đê hèn Biển chết vùi không thao thức sóng cát cũng chết theo tạo những nấm mồ lạnh toát mồ hôi dương cầm chết cóng

Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách

Thơ   •   20.11.2021
Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách khêu lên ngọn đèn lạnh ngắt hoang phí trong cuộc đời khét cháy cái chết vực dậy bóng ma trong suy nghĩ loài người.

Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi hiếp dâm những lỗ chân lông trên đùi tôi đêm lạnh quá có lúc thế giới này chỉ là con gió cuốn linh hồn đi cúi xuống cắt tỉa móng chân mình nỗi buồn mọc từ thân thể ngày tháng có sợi lông mi rớt trên bàn chân sự chia sẻ rất chậm tôi không dám

Cái gạt tàn thuốc là cái tiểu sành

Thơ   •   20.11.2021
Cái gạt tàn là cái tiểu sành điếu thuốc là tôi anh đốt đi tôi cháy linh hồn tôi còn nguyên trong những điếu khác.

Với Đông Hà

Thơ   •   20.11.2021
Ngủ đi! Sông Hiếu khuya rồi Vầng trăng yêu Trọ Trên đồi chiêm bao Rót đi! Khô khốc gió Lào Cho môi em Cháy Niềm khao khát Và...

Bên ngõ phế thành

Thơ   •   21.11.2021
Một ngày đi một chuyến về Dặm dài may rủi bộn bề toan lo Nẻo quê khuất mấy con đò Lòng nơm nớp vọng giọng hò khoan đưa Người về chung cuộc nắng mưa Nỗi ưu tư, cũng đã vừa biển dâu Hỏi mùa, gió lộng xưa sau Hỏi trăng, mộng tưởng nát nhàu mốt mai Khó

Gặp chi cắc cớ rứa trời?

Thơ   •   21.11.2021
Chết cha mệ nội tui rồi! Tự nhiên quên trớt những lời ngày xưa Gặp em mà ngỡ như đùa Hai hai năm, cũng đã vừa u mê Nói thì vẫn tiếng nhà quê Cười thì cũng đã hôi ê giọng cười Em chừ người cũng ra người Tui chừ răng giống đười ươi quá chừng Cầm tay mà

Mưa nghiêng cánh phượng

Thơ   •   21.11.2021
Đã bảo hẹn em trước cổng trường Sao anh chẳng đến, để buồn vương? Cơn mưa nũng nịu òa mong đợi Cánh phượng dỗi hờn vỡ nhớ thương Ánh mắt ướt nhòe, lem mái phố Con tim nhàu nát, lạnh ven đường Anh ơi! từng ngón tay gầy quá! Hứng giọt mưa lòng đăng đắ

Ngồi bệt trên lá thông khô

Thơ   •   20.11.2021
tôi nghe từ đâu đó những bào thai rụng những căn bệnh ung thư đè nặng ban mai những chuyến tàu chở tham vọng lướt qua những tia nhìn họ sắp từng con chữ để tạo nên quyền lực miễn cưỡng những con chim sẻ vù cánh bay lên khi bước chân họ tới gần vì chú

Chiều ngó xa xăm

Thơ   •   21.11.2021
Thưa em, ngày cũ lại về Lúa xanh ngăn ngắt triền đê, đã vàng Con trâu đứng cạ cổng làng Quăng đuôi, đẩy chiếc lá bàng xuống ao Gió thương nhớ, thổi ngọt ngào Cỏ đê mê, đứng nép vào bờ xanh Bao nhiêu trái chín trên cành Đợi em về, ướp hương lành lên m

Tìm

Thơ   •   20.11.2021
Lục tìm trong thế kỷ sau Niềm yêu hóa thạch, nỗi đau hóa bùn Máu đông đặc phía đầu nguồn Ngữ ngôn run rẩy, ngượng ngùng đóng băng.

Xế

Thơ   •   20.11.2021
Cỏ xanh loã thể chân cầu Sông xanh ngả ngớn một màu khoả thân Gió mây giao hợp mấy lần Buổi chiều nắng xế vừa gần vừa xa.

Theo anh ra ngoài thành Huế

Thơ   •   20.11.2021
Chiều theo anh lên chùa Thiên Mụ Ngắm trời xanh soi bóng dòng Hương Ngồi nghe thông hát lời xưa cũ Gió ngọt ngào rụng vài tiếng chuông Chiều theo anh vòng qua Văn Thánh Thắp nén nhang vọng bái người xưa Bia Tiến sĩ nhòe phai nét chữ Anh tìm tên a

Bóng đêm

Thơ   •   20.11.2021
Cho tôi được ngủ đêm này Cho khuya bớt lạnh, cho ngày mới lên Linh hồn tôi đã đặt tên Ngày mai ánh sáng về miền hoang vu Rùng mình chi hỡi mùa thu? Trần gian chỉ bóng trăng mù thôi sao? Lạnh lùng không một âm hao Mà nghe xương đổ máu trào miên man G

Tin nhắn ngày tình yêu

Thơ   •   21.11.2021
Gửi Linh Nhân Tặng em một ngàn nụ hôn Gửi qua tin nhắn… (Anh khôn quá trời!) Mong em thông cảm cho thôi Sôcôla với hồng tươi làm gì? Chúng mình yêu kiểu nhà quê Thương thầm nhớ trộm… rồi về với nhau Mẹ cha sắm sẵn cau trầu Lễ tình yêu thắm mô

Chùm mây quằn quại

Thơ   •   20.11.2021
Chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ.

Những ngọn lửa cọ mình

Thơ   •   21.11.2021
Những ngọn lửa cọ mình trong thân xác than củi sắp biến thành tro chúng huênh hoang và mang linh hồn trốn mất khi nhìn đống tro tàn tồn tại.

Tín hiệu trên nhành cây trụi lá

Thơ   •   21.11.2021
Gió mang đi hết dùm tôi Những buồn vui, đến chân trời nào đây? Tôi còn cái xác khô gầy Hẹn mai, tôi lại xanh đầy lá xanh.

Trên khuôn mặt không còn ánh sáng

Thơ   •   21.11.2021
Thà cứ để khuôn mặt in hằn mạng nhện Để mắt tượng buồn như ngày mới sinh Cứ điếc cứ câm trước những con sóng bịp lừa Muối trong lòng mặn hơn muối biển Nên nước mắt muôn đời đắng chát Trên khuôn mặt không còn ánh sáng Là ngôn ngữ của loài sinh vật l

Những bức tranh uất

Thơ   •   20.11.2021
ít ra tôi cũng đã trải qua bốn năm học hội hoạ nhưng tôi không có được một lần triển lãm tranh của mình bởi vì tôi không bao giờ vẽ tranh trên bất cứ chất liệu nào khi bạn hỏi nhưng tôi đã vẽ rất nhiều vào những đêm mất ngủ tôi vẽ bằng hai chiếc cọ l

Bóng đèn đường sáng trong đêm rồi tắt

Thơ   •   20.11.2021
Bóng đèn đường sáng trong đêm rồi tắt sáng nay mưa những giọt buồn rỏ xuống đất.

Những nụ hôn đêm qua

Thơ   •   20.11.2021
Những nụ hôn còn sót lại trên chùm lá mởn sương anh cởi ý thơ ra hong nắng gió giục những cành cây hôn nhau xa em một chút thôi đã vắng đêm qua vầng trăng không ngủ được bị ám ảnh những nụ hôn nên sáng nay con mắt thao láo trên tầng lầu đêm qua loà

Bâng khuâng sân trường cũ

Thơ   •   21.11.2021
Bâng khuâng gió chạm sân trường cũ nắng đã thay mùa xanh biếc xanh con bướm ngày xưa không đến nữa nỗi buồn ghế đá cứ vây quanh Kỷ niệm ùa về trong nẻo nhớ mềm như hơi thở của ngày xa mềm như cánh phượng hồng trong vở cứ nhắc ngày xưa... có nghĩa là.

Con đang nhoẻn miệng cười

Thơ   •   20.11.2021
Con đang nhoẻn miệng cười còn giận anh hãy im lặng và xếp tã?

Gánh đám

Thơ   •   20.11.2021
Trong làng có cái đám ma Đầu năm, dội tiếng phèng la dập dồn Khói, kinh, nước mắt, linh hồn Chung một gánh, quảy lên non, nặng ì!

Chiều mọc râu trên hoàng hôn cỏ

Thơ   •   20.11.2021
chiều mọc râu trên hoàng hôn cỏ lún phún từng cọng thở dài chiếc lá gỏ ngày trở lại bằng ơ hờ lũ ốc bưu vàng lăn qua ngày trắc trở chiều mọc râu trên từng câu thơ hăng hăng mùi rơm ngút mũi nỗi nhớ đạp bùn thức dậy mùa yêu ngày lặn hụp dắt em qua cá

Bên bờ sông

Thơ   •   20.11.2021
Bên bờ sông tôi thấy mình là người mắc cạ

Xoá đi một tin nhắn và quên

Thơ   •   21.11.2021
Xóa đi một tin nhắn hủy diệt một thông điệp loài người xóa đi một cuộc chiến những thông điệp còn ở lại đến ngàn sau.

Bà lão bán hột vịt lộn

Thơ   •   21.11.2021
Chong đèn khuya thắp đời mình gió xô hiu hắt bóng hình gầy tom áo mưa chừ đã rách tươm phong phanh che một nỗi buồn già nua Chấp chi mấy ngọn gió lùa sá chi mấy trận mưa khua đêm trần thân này kể đã mấy thân tuổi này những biết bao lần chông chênh

Người đàn bà học vẽ

Thơ   •   20.11.2021
em có đôi mắt Tokyo dịu & sáng cậu con trai tinh nghịch & rất đỗi thông minh buổi sáng & buổi tối tiếng mẫu tử làm cho căn phòng ấm hơn khi mùa đông sắp về ngự trị cậu con trai thích vẽ đã dắt em vào lớp học & em là cô học trò ngoa

Dây bí

Thơ   •   20.11.2021
Đẹp chưa những dây bí tong teo và những quả bí khổng lồ đeo bám.

Lời cho ngàn sau

Thơ   •   21.11.2021
Theo dòng năm tháng cuốn trôi Hẹn nhau chi bấy, những lời xưa sau? Tóc xưa mấy ngọn rầu rầu Lỡ duyên lỡ phận, nhuốm màu tân toan Chắp tay lạy mộng dã tràng Đa mang này, với đá vàng hư hao Rượu sầu ngậm giọt thấp cao Tuồng thiên biến, ngọn ba đào hớ h

Những con đường mộ địa

Thơ   •   20.11.2021
Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài quá khứ ngoằn ngoèo quanh co Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài phát triển dân số không kế hoạch hoá gia đình Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài huyền thoại phù thuỷ lên đồng “úm đậu thành

Con quay

Thơ   •   21.11.2021
Tôi là con quay Một chân thôi nhé! Tôi vẫn cứ xoay Càng nhanh càng khoẻ Tôi không chóng mặt Nên xoay được lâu Có gì khó đâu Bạn xoay thử nhé!

Quên

Thơ   •   20.11.2021
Rồi mai máu sẽ thay màu Mộ bia nở rộ mười đầu ngón tay Trong ngần một giọt sương bay Như không còn nhớ tháng ngày rong chơi.

Mưu sinh

Thơ   •   20.11.2021
những băng vệ sinh nhầy nhụa những ve chai bao ni lông thức ăn thừa mứa những giấy những và những xác chết xen lẫn những rác rưởi vô hồn bốc mùi quen thuộc thành phố người dân ngang qua quăng cái nhìn bịt mũi chị lao công không cần khẩu trang cái mù

Cởi và trói trong màu đêm huyền mặc

Thơ   •   21.11.2021
Trong sa mạc của trời đêm ánh sáng đôi môi thiên hà tung biến hoạt kích thân thể được cởi trói suối nguồn luyến thúc tất cả ngân lên xúc cảm sóng gió mơn mây lỏng sương tràn mầu nhiệm trong vòng tay của người ngực loang huyết mạch đâm chồi ý tưởng m

Mệt rồi đổi chỗ cho nhau

Thơ   •   21.11.2021
Đêm qua ta là mộ Sáng nay ta là ma Đời thay ta làm mộ Ta là người của ma.

Mùa tóc úa

Thơ   •   21.11.2021
Em bỏ lại đằng sau, mùa tóc úa Cỏ đồi hoang khóc nấc mấy đời trăng Màu thế tục còn vương nhàu lệ ứa Bước chân cuồng có đuổi kịp sao băng? Bờ đá lạnh chưa tan từng nhịp thở Đỉnh phù vân sương trắng ngủ bao đời Sợi tóc bạc xâu lời kinh lở dở Máu khuya

Gió xao xác khúc điêu linh lên ngàn

Thơ   •   20.11.2021
Một tôi nằm chết với chiều Nắng khô rụng xuống ít nhiều chiêm bao Tiếng kinh tắt thở lúc nào Mà ngày tuyệt mệnh đã vào mù sương Lắng nghe phía cuối con đường Hoang vu đã trải khói hương đầm đìa Cõi người là mấy cách chia Dòng phù du ấy, ai về với ai?

Mưa bão Huế

Thơ   •   21.11.2021
Em nói em thèm mưa Huế lắm! Thì sáng ni em cứ ghé thăm anh Mưa như thể trút vào anh nỗi hận Đá bia chừ cũng hêt sức mong manh! Lòng đã bão từ lâu trước đêm mưa bão Bởi em chẳng chịu về nên Huế ngả nghiêng mưa Mưa ướt áo, mưa làm anh nhũn não Chỉ nghĩ

Cà phê sớm

Thơ   •   21.11.2021
Trong khuôn viên của ban mai lũ nắng khoác lên vai tôi tấm áo choàng lung linh lung linh bầy chim vây quanh tôi những tiếng hót trong lòng tôi.

Lạc ngày

Thơ   •   21.11.2021
hứa hẹn gặp mặt trời trong cơn mưa tầm tã, ngày dài mây bay lượn lẹo trong đầu những hạt mầm quên chảy nhựa xanh um, em về trong ký ức bội tình, buổi chiều mắc lẹo trên cây sầu đông, có tiếng ngựa hí vang bên sông em tơn hớn nỗi nhớ ngày chưa chồ

Tiếng em

Thơ   •   21.11.2021
Như tiếng nói của em cũng đủ cho đất trời này trở thành Huế sắp lại những chiếc lá dĩ vãng những hạt mưa bụi những câu hát đó là khuôn mặt đàn bà đang hiện hữu trong câu kinh chiều chậm buồn giọt nước cuối cùng sẫm đục va đập vào bia đá có còn khiế

Ngã ba sông

Thơ   •   21.11.2021
Chim hớn hở gọi gió về Thác Cạn Nắng Đầu Gò nóng bỏng ngã ba sông Tiếng dê giục cháy môi mềm Pa Tớt Mắt Đồng Chàm khuấy động sóng sông Bung...

Ấy bỏ cả tiếng đồng hồ

Thơ   •   20.11.2021
Ấy bỏ cả tiếng đồng hồ để tạo dáng tóc nhưng không vứt nổi một chiếc vỏ kẹo vào sọt rác.

Nhện ạ! Mi thật giỏi!

Thơ   •   21.11.2021
Nhện ạ! mi thật giỏi! bắt được con ong to hơn mi sự im lặng giả vờ thật khủng khiếp.

Trong bóng tối

Thơ   •   21.11.2021
Đêm vẫn im lìm, đêm tối thui Người đi, thì cũng đã đi rồi Mà sao dưới đáy sâu mồ cũ Vẫn vọng về đây một tiếng cười?

Lá rụng lấp con đường

Thơ   •   20.11.2021
Lá rụng lấp con đường che giấu hành trình về đáy mộ.

Anh

Thơ   •   21.11.2021
Anh tưng tửng thế đó em quen rồi! vâng! anh đã quen thế rồi tội gì buồn bã...? không vui? dễ nào đổi lấy nụ cười được đâu? Chốn quê núi rậm, sông sâu niềm vui hoang dã càng lâu... lại càng câu chào dày những âm vang tình người xích lại vô vàn cảm thô

Hành trình tiếng vọng

Thơ   •   20.11.2021
những chất chồng họa tiết nước mắt quệt lên gò má sơn dầu xám xịt một màu mùa đông khe suối một màu mùa hạ biển dâu nhốt chật không gian bố cục ánh sáng lấy từ đôi mắt thiếp ngủ đã nói lời tiên tri xanh xao những phiến màu toát ra từ tiếng thở đã nó

Gặp hai cái chết đầu năm

Thơ   •   20.11.2021
Sáng ni dậy sớm cho gà ăn có con chuột chết nằm cứng đơ nơi góc chuồng hôm qua trời lạnh quá có thể nó chết đói bầy gà thờ ơ cứ mổ lúa thóc liên hồi chắc chúng nó nghĩ đêm qua con chuột cống uống quá chén con chó cong đít sủa có thể là chiến tích của

Chiều chia tay nắng Hòn Chồng bên cây thảo nhơn

Thơ   •   20.11.2021
với Bình Thy Phượng nắng xế vai em nghiêng vai tiễn biệt cà phê hắt bóng khuôn mặt chiều thuỷ tinh buồn bối rối sủi bọt môi cốc Ken chiều chưa tạnh lời sao thuỷ triều lãng trốn bầy trẻ hốt máu mình dưới vũng bùn nhấp nhô càn khôn Hòn Chồng chao đả

Đêm rùng mình nỗi đau

Thơ   •   20.11.2021
Đã cong một bờ cỏ rối đã chết một sợi tóc môi thơm sao em không về nghe đêm cào cấu một lối chiêm bao ngút gió sông buồn từng ngón tay u mê trượt trên làn da khô cháy của mùa cằn cỗi tiếng dế đói làm nám bóng khuya tội lỗi sao em không về? những ước

Chắp tay

Thơ   •   20.11.2021
Trời thê thê, đất thê thê Trăng về quán gió, ta về mộ sương Nghe phong ba, thoắt lên đường Mời ta hớp rượu, cố hương tuyệt mù.

Em lỡ tay cầm chùm chìa khoá

Thơ   •   20.11.2021
vì em là con gái đồng nghĩa với nỗi buồn tuyệt tự nhưng biết làm sao! em đã lỡ tay cầm chùm chìa khoá sẽ hưởng thụ hoặc sắp xếp hoặc hoang phí hoặc bới tung lên di sản khi cánh của từ đường bật mở sự tình cờ duyên ngộ hay sự kế thừa cũng đồng nghĩa