Nhớ ruộng
Từng tuổi tôi nồng nàn mùi rạ những nếp nghĩ như đường cày trong giấc mơ cơn mưa tầm tã có nụ cười mồ hôi sẫm nắng cay cay Những bước chân khập khễnh của mùa khi con gái lúa chết trong ruộng hạn khi hạt giống nảy mầm lũ lụt cuốn trôi mênh mông cá
Nội dung bài thơ: Nhớ ruộng
Từng tuổi tôi nồng nàn mùi rạ
những nếp nghĩ như đường cày
trong giấc mơ cơn mưa tầm tã
có nụ cười mồ hôi sẫm nắng cay cay
Những bước chân khập khễnh của mùa
khi con gái lúa chết trong ruộng hạn
khi hạt giống nảy mầm lũ lụt cuốn trôi
mênh mông cánh đồng bảng lảng
Có ngày xưa thằng Tý, thằng Tèo
trốn giấc ngủ trưa xách gàu tát cá
con rô, con giếc, con tràu
đổi trao những ngày vất vả...
Những gốc rạ, bùn đen bây chừ hóa thành con chữ
ký ức xưa là máu thịt của mình
những bài chòi, hò khoan rủ trăng về trong từng hơi thở
những bình minh... ruộng hào phóng sinh sôi.
Bài thơ Nhớ ruộng của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt
Kể lể của một buổi chiều Chúa nhựt
Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô
Ánh sáng là sự trần truồng của tiếng thở
Em trả phòng để đi dọc sông hương à
Đêm nay những tiếng chuông đã sống dậy
Sự cảnh giác cần thiết đối với lòng thương hại
Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách
Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết
Cái gạt tàn thuốc là cái tiểu sành
Tín hiệu trên nhành cây trụi lá
Trên khuôn mặt không còn ánh sáng
Bóng đèn đường sáng trong đêm rồi tắt
Chiều mọc râu trên hoàng hôn cỏ
Cởi và trói trong màu đêm huyền mặc
Gió xao xác khúc điêu linh lên ngàn
Chiều chia tay nắng Hòn Chồng bên cây thảo nhơn