Ngó

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 16:27 PM

Như que củi mục, ta nằm Ngó lên trời, thấy lỗi lầm ta xưa Cuộc tình thiếu nắng thừa mưa Ăn năn biết mấy cho vừa hỡi em?

Nội dung bài thơ: Ngó

Như que củi mục, ta nằm

Ngó lên trời, thấy lỗi lầm ta xưa

Cuộc tình thiếu nắng thừa mưa

Ăn năn biết mấy cho vừa hỡi em?


Bài thơ Ngó của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Câm

Thơ   •   20.11.2021
Ta về, khe suối chết khô Đồi xưa trọc lóc nấm mồ xuân xanh Còn đây lau lách lạnh tanh Cứa bàn tay, máu chảy quanh ngón buồn.

Ngày cũ giống ngày mới

Thơ   •   20.11.2021
Ngày cũ giống ngày mới đều mọc ra từ đêm tối chỉ khác nhau cái mặt.

Đồng điệu

Thơ   •   21.11.2021
miếng giẻ chùi chân nằm thu lu trơ tráo nhìn một ngày lặp lại không có gì mới hơn ngoài tiếng sủa đục ngầu của lũ chó ngứa miệng nhà bên thích sủa những bóng ma tiềm thức không có  gì mới hơn ngoài ngoài sự cọ xác của những bàn chân thô lỗ cộc c

Thời gian rớt

Thơ   •   20.11.2021
Sợi thời gian rớt trên vai Ta đem ta chẻ làm hai mảnh đời Một, ta đem tặng em chơi Một còn lại, ngậm trên môi, đỡ buồn.

Những con kiến già khụ

Thơ   •   21.11.2021
Những con kiến già khụ vẫn canh giữ nấm mồ im lặng nghiêm trang.

Lòng tôi có thể như là tất niên

Thơ   •   21.11.2021
Thu gom ngày rách tháng mòn Hóa vàng xong, tôi chỉ còn đêm đông Chút tro tàn, đủ ấm không? Gió ơi đừng thổi mà lòng tôi đau! Môi bầm muốn thốt một câu Một câu thôi, lại gục đầu, rồi thôi Bốn mươi năm lẻ làm người Đem nước mắt, gói nụ cười vào thơ Trè

Sáng, đi bộ, nghe quạ kêu

Thơ   •   21.11.2021
Sải chân đuổi ngọn gió đồng Loanh quanh cổ tự, lòng vòng nghĩa trang Mộ bia lớp lớp hàng hàng Đọc, không thèm nhớ, lại càng nhớ lâu Người chôn trước, kẻ chôn sau Ma nghèo nấm nhỏ, ma giàu lăng to Ở đời, còn sống, còn lo Hỏi ai đã chết, giả đò sống kh

Gối

Thơ   •   21.11.2021
Gối đầu lên đầu gối em Thấy ngày lí lắc, thấy đêm gật gù Một giây gối cả thiên thu Em cong môi, thổi sương mù vào môi.

Khóc cho bài thơ chết non

Thơ   •   20.11.2021
tôi viết điếu văn tiễn một bài thơ qua đời đêm qua bài thơ chết non sau cơn ức chế tử cung sáng tạo những cơn mưa khóc sướt mướt như em ngày chạm nỗi nhớ mùa theo cơn gió trôi tuột xuống nấm mồ cũ kỹ tôi hay hồn ma lẩn quẩn trong mái đời dột nát nhữ

Sự trở về

Thơ   •   20.11.2021
sự trở về trượt trên đường tàu đã mục chừng bấy năm có đi đâu có vui bao nhiêu có hạnh phúc bao nhiêu của những ngày tự do thì trở về cũng ngột ngạt trong bực dọc của những chuỗi ngày lê thê giả dối hỡi cao xanh mùa thu còn chìm nghỉm trong lớp bù

Hình dung

Thơ   •   20.11.2021
Ta đi khóc một linh hồn Cốt là để biết nỗi buồn thế nhân Ta đi đắp điếm mộ phần Nghe xuân chết lịm trong thân xác này Bao nhiêu hột nắng về đây Có hong lên ấm chút quay quắt lòng?! Bàn chân nào lội qua sông Có nghe nguồn cội réo dòng phù sa? Em chừ k

Ta thở đại bên góc trời đã xước

Thơ   •   20.11.2021
Một dòng máu đục vừa sa Chiều ơi! Đã mất quê nhà rồi ư? Nhìn lên, mây khói nát nhừ Ngó ngang mặt đất, bi chừ tan hoang Hiên ngoài chó sủa oang oang Đời nghiêng như chiếc lá vàng lập đông Ngày quăng mấy nhịp lòng vòng Trong câm lặng, có chất chồng âm

Cơn cớ gì?

Thơ   •   20.11.2021
Vừa nghe nắng khét trên cành Cam Lâm cát dỗi, Cam Ranh gió hờn Một ngày không thể dài hơn Con tim bỏng rát bởi cơn cớ gì?

Đối diện Nhật Lệ

Thơ   •   20.11.2021
cát hằng hà mang hình giọt lệ thổi ngược vào khoé mắt răng môi đồng hới của anh & em và của mặn mòi nỗi nhớ đang bay trên bầu trời ma mị riêng chung hãy tựa vai vào nhau để núi đồi cất dấu trầm hương lời thì thầm của lắng nghe là vị ngọt nụ hôn đ

Tết quê

Thơ   •   20.11.2021
Mùng một tết, trèo lên non Thắp nhang, cho khói cuộn tròn lên mây Ngó xuống ruộng, chộ chim bay Ngó xuống chưn, chạm một ngày sắp qua Sông thì vẫn gọi Vu Gia Chùa, thì vẫn chỗ Đò Ba Bến buồn Lấy tay bụm bụm nước nguồn Thấy hơi lạnh lạnh trong buồng

Rứa mới biết

Thơ   •   20.11.2021
Thưa em, cũng đã lâu rồi Cái ngày em xé bầu trời rách tươm Nhân gian tựa một đống rơm Em toan chích lửa giận hờn, thủ tiêu Cũng may anh uống thuốc liều Ném quẹt ga, xuống sông chiều, ngon chưa! Thế rồi cỏ nát tưa lưa Đất trời đảo lộn cũng vừa tạm ngư

Sương khuya

Thơ   •   20.11.2021
Một mình tôi, chạy với ma Nửa đêm hổn hển rất là trần gian Sương khuya ưỡn nụ vội vàng Nửa như ức chế, nửa toan đầm đìa.

Mắt sương

Thơ   •   20.11.2021
Lao xao cỏ khóc dưới mồ Khói nhang đứt khúc bên bờ đá xanh Chiều êm, nước mắt phiêu hành Tan thành sương trắng ướt nhành tầm ma.

Nằm nghe máu thở

Thơ   •   20.11.2021
Mình nằm mình thở mình nghe Máu nằm máu thở máu đè lên tim.

Bơ vơ lạnh đến rùng mình

Thơ   •   20.11.2021
anh như chiếc đồng hồ không kim mùa già nua thầm lặng tuổi gầy úa ăn năn đời róc đời bắc nam tàn khốc điêu linh hề điêu linh đêm quằn mộng triệu đau sông cạn ngày quắn chiêm bao khóc núi cùn bóp nát tay nhàu vò tan gối mỏi nhìn đâu cũng thấy hồ đồ rú

Chiều trung du

Thơ   •   20.11.2021
Gió ngồi khóc nhớ hư không Ngó mây rụng tóc trắng dòng phù sinh Chim run tiếng máu trên cành Núi non trút hết bóng hình xuống khe.

Mong thời gian chóng qua

Thơ   •   20.11.2021
để thấy rằng hôm nay thật sự đã chết tôi nằm mê man trong gác trọ mùa hè khắc nghiệt trên mái tôn cũ đang hút từng giọt mồ hôi kiếp nghèo ngày luẩn quẩn trong miếng ăn phù phiếm trong sự tự do miệng chén tôi quay nhìn phía cửa sổ buồn một đám khói mơ

Uống Làng Chuồn ở Hắc Mộc Nhai

Thơ   •   20.11.2021
Riêng tặng nhà văn, hoạ sĩ Lê Minh Phong Nửa trưa ở Hắc Mộc Nhai Ôm tranh và rót lai rai, hết mình Chân tay khóc biển nhiệt tình Cọ trần gian đã xuất tinh hoa nhiều.

Hụt hơi

Thơ   •   21.11.2021
Phượng già đỏ chót Bọ cạp vàng khè Cùng nhau nhảy nhót Nhức mắt mùa hè.

Cơn đau dạ dày của đất trời

Thơ   •   21.11.2021
Trong cơn mưa chiều nay có tiếng ợ rất chua của ngày tháng cũ có mùi cơm khê trong tiếng giông rền có chút gì thừa ra trong tiếng rên của gió cửa sổ như con mắt khép hờ đếm từng hạt mưa lộp bộp trên tàu lá chuối trái khế rụng vàng bên chuồng gà nằm p

Sân trường của cháu

Thơ   •   21.11.2021
Bầu trời xanh xanh Ôm đàn mây trắng Vòm cây xanh xanh Xoè ô che nắng Sân trường của cháu Đẹp quá đi thôi! Nào hoa nào bướm Tung tăng giữa trời Sân trường của cháu Sạch quá đi thôi Nào ai vứt rác Là không được rồi Sân trường của cháu Vui quá đi thôi!

Hôn lần cuối

Thơ   •   20.11.2021
tôi quyết định hôn nàng lần cuối như ánh mắt của con mèo đen hôn vào bóng tối nụ hôn bế mạc loé lên như vệt sao băng và tan ra thành nước mắt trên gò má nàng bóng đêm gợn lên thuỷ triều đen nàng ôm tôi thật chặt ghì riết hơn mọi lần thượng đế cũng

Gió mùa đông bắc

Thơ   •   20.11.2021
gió mùa đông bắc những điệp khúc rợn người trên cành cây khô khiến giấc mơ phải nổi da gà

Thắp nhang tiễn bạn

Thơ   •   20.11.2021
Thế là lẳng lặng bỏ đi Một màu nhang khói nói gì mai sau? Đã nghe kinh kệ rơi mau Nắng chiều nát bét một màu bên sông Còn chăng, riêng một chút lòng Gửi vào mây gió như không là gì Gặp, chơi, chưa đã, rồi đi Tan xương nát thịt biết khi nào về?

Thơ   •   20.11.2021
Từ trong lịch sử bước ra Thiêng liêng hé chút mặn mà vầng trăng Băn khoăn pha chút dùng dằng Mới hay chú Cuội, chị Hằng là hai.

Ngó ngang mùa cũ

Thơ   •   21.11.2021
Từ bữa nớ, em về, không lại nữa Vườn hoang vu, khế rụng suốt đêm ngày Rồi sau đó, nghe tin em có chửa Với một người, yêu chưa hết đắm say Và mải miết, dòng đời trôi vô hậu Em biệt tăm, biệt tích ở nơi mô Tôi cũng đã trở thành người ở đậu Trên nẻo buồ

Tôi đi một vòng quanh tôi

Thơ   •   21.11.2021
tôi tìm những gì sót lại trong lúc lang thang trên cơ thể mình tôi bắt gặp dòng suối khô trong khoé mắt ngày tháng chết kiệt trên hàng mi cháy sém âm thanh vui buồn một thời hoá thạch trên phím đàn răng & đâu đó mùi trinh tiết em còn in đậm từng

Tôi đã đến một lần và ra đi mãi mãi

Thơ   •   21.11.2021
Này sông, đã cạn từ nguồn Này non núi cũ, đã buồn cội xưa Nắng bầm, chết ngắt dưới mưa Bàn chân hồi cố còn chưa trở về

Độc ẩm

Thơ   •   21.11.2021
Ngươi ngồi trong vườn chuối Ngươi ngó ra ngoài đường Thấy gì trong bóng tối? Thấy gì trong đêm sương? Con rắn trườn dưới đất Con dơi lượn trên đầu Tiếng thở dài rất thật Thở hoài chẳng thành câu Ngươi là ta đấy hử? Ta là ngươi đấy sao? Biết nhau rồi,

Em yêu cao nguyên

Thơ   •   21.11.2021
Em ở cao nguyên Mênh mông đồi núi Trong veo con suối Trong ngần tiếng chim Em ở cao nguyên Trà xanh biêng biếc Cà phê trĩu cành Bốn mùa tươi xanh Em yêu cao nguyên Tình yêu của núi Yêu từng tiếng chim Yêu từng con suối Em yêu cao nguyên Âm vang ngày

Buổi chiều bên những ngôi mộ hoang

Thơ   •   20.11.2021
Nắng chiều bẻ gãy cành khô Đời trôi qua những nấm mồ không trôi Hoàng hôn ngửng mặt lên trời Nghe con ma khóc trên đồi sát nhân.

Trễ tàu

Thơ   •   20.11.2021
Đợi em đã mấy chuyến tàu Trà, cà phê, với thuốc Lào và mưa Ga buồn, lạnh đã đời chưa? Một lô tin nhắn cũng vừa tới nơi.

Đêm cô hồn

Thơ   •   20.11.2021
Cái buổi tối keo kiệt ấy cuối cùng rồi cũng tự sát trên con đường đứt mạch đã có ít nhất hàng ngàn viên gạch vỡ trong cuộc tru di của đất trời những viên gạch không đầu lởm chởm như vết hận răng cưa như anh và em bấu xướt ngày cách tuyệt đã tàn dầ

Những tán lá trên đầu

Thơ   •   21.11.2021
Những tán lá trên đầu khuất dưới tầng lá khác những ngọn cây không ngừng vươn lên đang nuốt dần những tia nắng.

Trăng khuyết

Thơ   •   20.11.2021
Thôi, về đi em Con dế khóc nhiều rồi Khuya đã ngủ vùi sâu trong mắt lá Con đường về đã nứt làm đôi Đừng nhìn lại sau lưng cho đắng đót bờ môi Trăng lấp lánh trên cao như nuối tiếc Anh vẫn vui đây, ngậm gió đêm thao thiết Mím chặt môi cho nhịp thở cô

Một khuya một ta và một rượu

Thơ   •   21.11.2021
Hoa im hồn giấy, đèn câm sáng Rượu nén nồng hơi, máu rụng màu Phố lạnh, đường khuya phơi váy gió Cỏ vàng gục nuốt giọt sương đau Ghế đá gãy chân ngồi sắp tượng Chuột lùng cơn đói nối đuôi nhau Nhấp nhô trai gái gồng ân ái Sông cố đùn lên sợi sóng nhà

Vượt thoát

Thơ   •   21.11.2021
Họ đã đạp lên thân xác anh & nguyền rủa mầm mống của tư bản là đây mầy là thằng phản động anh vẫn hát những bài thơ của mình đến lúc không còn hơi thở những bàn chân đi qua vương nốt nhạc máu.

Chỉ trong đêm tối

Thơ   •   20.11.2021
Chỉ trong đêm tối mới thấy ánh mắt sáng ma quái của lũ mèo bóng tối nuôi dưỡng nó.

Cuối thu

Thơ   •   20.11.2021
thật im lặng bởi bây giờ đã cuối Thu rồi mùa Thu đem dấu mùa Xuân trên căn gác trong ngách phố 30 mùa Xuân đem dấu lửa trong ngực em nõn nà dấu trong bộ váy ngợp màu cốm xanh Thu bất chợt hồng lên trong bức tranh em vẽ treo phía trên cầu thang anh ch

Rượu gạo và khói thuốc

Thơ   •   21.11.2021
trong đám mây có hơi rượu gạo đêm qua sặc mùi khói thuốc một chén nhưng rót nhiều lần như một môi mà hôn nhiều lần vậy ban ngày chiêm bao trên cành cây cổ thụ ban đêm nấp dưới ông vôi ông táo gãy đầu què cẳng chất chồng dưới gốc cây si ta cầm một chú

Một chiều nắng xế miền Trung

Thơ   •   20.11.2021
hai cánh tay tự kéo dài ra với lấy bầu trời sắp đuối có chạm được không một sợi gió? một chòm mây phù hư đang rã thành những hàm răng trắng bệch buổi chiều lạnh toát mồ hôi đoàn người câm lặng bước đi những đôi mắt đói đã cạn cằn nước mắt họ bới tìm

Áo trắng mùa thu

Thơ   •   21.11.2021
Sáng nay áo trắng em ngang phố ngày đã sang thu tóc cốm về sương trắng hồn ai trong mắt lá bâng khuâng chín mọng một đam mê Anh hái tơ trời trong mắt biếc em nghiêng hương sắc xuống đôi tà mùa thu anh gọi về thương mến cho gió vờn say với lụa là Sáng

Áo mưa mỏng

Thơ   •   20.11.2021
Áo mưa mỏng bọc áo ấm nước mắt bọc cơn mưa trời rộng không bọc nổi con người.

Máu đỏ bên trời

Thơ   •   21.11.2021
Mưa bầm dập đá mù hoang Cơn đau kiếp trước còn loang mắt người Chặt sông róc núi tả tơi Mở lòng, có thấy máu rơi bao mùa? Bụi đời chất đống a dua Bạo tàn giăng bẫy, lọc lừa nhân tâm May còn trên tóc, vầng trăng Soi vào cái chết vĩnh hằng xưa sau Quốc

Nỗi lòng cô phụ

Thơ   •   21.11.2021
Dáng cũ mờ phai theo gió sương Tình ơi! cô phụ khóc sầu vương Lệ khuya rưng rức nhoè trên gối Trăng muộn mê man rũ  góc giường Khắc khoải dòng thơ tràn suối cảm Bồi hồi khúc nhạc đắm nguồn thương Mười năm vọng nhớ, mười năm đã Chết lịm trong hồ

Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh gà mái cúi đầu đảo trứng mẹ kéo tấm chăn rách lên ngực con.

Bệnh

Thơ   •   20.11.2021
Con chim viêm họng kêu trời Con ve sổ mũi làm rơi giọt buồn Con người sống chẳng ra tuồng Con ma đã nhập vào trong con người.

Nói chuyện với muỗi

Thơ   •   21.11.2021
Ta nhét vào khuya tiếng hắc xì Để cho hơi thở khỏi bay đi Cơn mưa đã ngủ, ta còn thức Thử lắng nghe mi nói cái chi? Có lẽ đêm nay không hút máu Chỉ là bay lượn tí cho vui? Mi kêu như thể là âm nhạc Ta thích nên ta lúc lắc đùi Ta hỏi mi nì! lạnh lắm k

Tiếng ho rừng

Thơ   •   20.11.2021
bật ra từ thanh quản đêm tiếng ho từ 3 giờ sáng bắt đầu một ngày bần cùng vắt lên chòm sao băng hoại rã rời tiếng khua bát đũa tiếng lửa bếp xì xèo phun khói tiếng gà gáy hì hục kéo mặt trời lên từ lúc con suối cựa mình trong lùm gai mây bên cạnh

Đài phát thanh vang ở các góc phố

Thơ   •   20.11.2021
Đài phát thanh vang ở các góc phố người đi qua các nẻo đường bản tin đứt ra từng khúc.

Vết sẹo câm

Thơ   •   21.11.2021
Tình yêu như vết sẹo câm Buồn vui chi cũng tím bầm nhớ thương.

Một câu thơ ngắn

Thơ   •   20.11.2021
một câu thơ ngắn làm tôi phải suy nghĩ dài hơn một trường ca

Khách hàng của nghề bán quan tài

Thơ   •   20.11.2021
khách hàng của nghề bán quan tài là những người bị sai khiến từ những người chế

Những buổi chiều thế đấy

Thơ   •   21.11.2021
như cầm được ánh mắt của biển những ý niệm tung tóe cát khỏa lấp nàng khỏa thân tròn tròn hồng hồng mùa vui cuộn và lăn đi lăn đi nàng cho ta bay lên khi ta yếu đuối & cực kỳ dũng mãnh khi ngắm nhìn nàng giọt nước biển mặn mòi tràn qua rố

Gặp tia nắng trong dạ con bình minh

Thơ   •   20.11.2021
Lội qua ánh sáng lạnh chạm cuộc tình hờ tròn lẳng nanh mọc từ sống lưỡi gió tro phủ hồn nón rách em cong môi nhang khói Kim Long lời xương ám dụ khâu niềm tin rắn độc cau nhô tia đàn măng cụt xoe tán vo ve muỗi nhựa hôn vắt kiệt sức mình đùn tổ kiế

Cánh thư anh gửi

Thơ   •   20.11.2021
Rất bình thường như mặt trời gọi sáng Hoa nở môi thơm góc phố mờ sương Em sẽ chờ đợi cánh thư từ phương xa sắp đến Nắng ban mai đã ngập những con đường Rất bình thường khi em nghĩ về anh Một người đàn ông cho em nhiều ước mơ và hạnh phúc Trái tim anh

Mây mù khuất đỉnh Thương Sơn

Thơ   •   21.11.2021
Mưa uể oải, gió chán chường Máu tôi đã hoá giọt cường toan đau! Tiếng lòng quay quắt rơi mau Nhịp âm thanh đã ngả màu phế kinh Bàn tay sờ đốt nhục hình Tuỷ nhân gian, vỡ, thắp nhành khói sương Tôi ngồi nhặt gió thê lương Từng cơn thổi ngược, rát xươ

Ánh sáng tàu điện ngầm

Thơ   •   21.11.2021
Khe núi kỳ ảo ngực em tóc cỏ trượt dài đỉnh núi mùa gió thổi băng qua ngày chúa nhật giọt mồ hôi rớt từ trời lạnh em ngậm nụ cười mới nhú trái tim tàu điện ngầm tốc độ băng trong lòng đất bàn chân chạm ga bình yên môi hồng vải mịn.

Mở và khép

Thơ   •   20.11.2021
Sự cọ xác bỏng rát của đêm tân hôn bằng âm thanh co duỗi đang nâng vóc dáng của ánh sáng mập mờ quyến gợi ôi cánh tay trần úp mặt nhân gian ôi hương ngực chảy tràn giông bão ôi ngón ngón ngất ngây từng núm ve vuốt ôi sự nhớ quên nhập vào tiếng rên kh

Cỏ mọc thành giếng cũ

Thơ   •   20.11.2021
miết theo con đường rễ cây nổi gân sần sùi một loài gió trườn như rắn độc sự lãnh cảm của từng chiếc lá sâu đục đang nhả ra một chùm âm thanh rạn nứt lũ ong mệt lử đôi cánh nhàu nát đâu đây có mùi xác lá câm rớt xuống miệng giếng đã điếc mấy chục nă

Cung trầm

Thơ   •   20.11.2021
Em đừng thốt lên hương trinh sẽ vỡ mắt cỏ buồn dưới chân thần tượng ta về hâm nóng bùa mê tình yêu như biển chết muối đã ướp xác mình ta như cây ăng- tênh đuối gió đã mất sóng môi em hãy ngồi yên đấy em đừng cọ vai đừng lắc lư ngực trần mưa rớt xuống

Lời ru mùa thu

Thơ   •   20.11.2021
Thương anh nhiều lắm! à ơi Ngủ đi! em hát mấy lời ru anh À ơi! ngọn tóc còn xanh Nụ cười còn thắm và tình còn yêu Thương anh thương quá là nhiều Lời ru đã khẳm xuống chiều sông trôi Ru anh mấy khúc à ơi Lòng em thắt mấy tao nôi ruột rà Này là một khú

Trong màu nhang khói

Thơ   •   21.11.2021
Vĩnh biệt, ta về, nơi cõi chết đàn lên muôn bực, đàn chưa say còn ta, đã rục trong tiền kiếp em khóc vô tình, ta vẫn hay!

Thời gian

Thơ   •   21.11.2021
Chớp mắt là khác rồi công việc của thời gian là bằng mọi giá làm cho ta già nua & dắt ta đi đúng vào cõi chết nhưng nó không biết giọt lệ cuối cùng của ta sẽ rớt xuống khi nào.

Chuyển động thời gian

Thơ   •   20.11.2021
Những xác lá cuộn tròn vào giấc ngủ tẻ nhạt bóng tối ăn mòn trái tim ban mai bệnh hoạn lũ kiến nâu tự sát lúc nửa đêm để được tán dương sự thật một giọt sương rớm máu trên đọt ngô đồng cảm giác đang nhìn về phía tiếng chim khản giọng.

Trưa sáu ba một một lòng vòng Đà Nẵng

Thơ   •   20.11.2021
dìu sóng biển thanh khê đi chơi trên cát chốc chốc giẫm phải mấy chú còng nằm vùng nắng khô cong cong con mực lép cong cong con mắt khói cong cong dáng tàu bão đớp nắng u u trên trời nắng u mê trong đời nắng nổi từng cục u trên lưng trắng muối của mẹ

Ngày về

Thơ   •   20.11.2021
Anh về ngược gió Ba Khe Thấy con bươm bướm nằm đè lên hoa Một mình ngồi ngó Vu Gia Tự dưng thấy rất chi là nhớ em.

Vệt trăng kinh thành

Thơ   •   20.11.2021
Mở mắt đen ướt em lột xác kinh sư em lóc thịt trăng Ngọ Môn & chúng ta cắn máu giấc mơ chói trinh mặt trời đêm quẫy đám cháy loã lồ bạo khát ban mai ló nóng trương mồ hôi nhiệt đới âm giai huyền ẩn gạch mẻ nứt ma hiện kéo mắt tình nhơ

Những giọt nước mắt mẹ tôi

Thơ   •   20.11.2021
mẹ tôi vấp phải cái múi nối của con đường bê tông trong làng mẹ tôi đứng dậy không được nữa chân đã gãy mẹ tôi khóc sợ phải đi xe lăn mẹ tôi khóc tự trách mình [bảy mươi tuổi mà còn chống gậy đưa tang một người cháu họ] mẹ tôi khóc trên đường đi bệ

Trung du

Thơ   •   20.11.2021
thời gian trắng hớ rỗng tuếch những ngọn núi cúi mặt thê thảm nhìn dòng sông nhầy nhụa máu những con người tôi đã gặp chết dần như cục đất bạc màu những bàn tay xương xẩu chìa ra sau mùa lũ quét những ánh mắt đục ghèn rơm rớm cơn đói đục thân những c

Thì hai đứa động viên nhau

Thơ   •   21.11.2021
Một đêm hai đứa thở bằng nhau Tát nửa vầng trăng, chẳng có gàu Vẫn động viên nhau đừng lỗi nhịp Giọt càn khôn rụng xuống mau mau.

Đường xưa

Thơ   •   20.11.2021
Đã lâu lắm không về thăm xóm núi Gió đồi sương thầm nhắc dấu chân xưa Nhành lau trắng bên triền khe già cỗi Nhắc mẹ già mỏi bước ngóng tin xa Đã lâu lắm không về qua nương sắn Nghe con chim năm ấy hót gieo mùa Con dốc nhỏ phơi mình trong nắng quái Nh

Chới với 2

Thơ   •   20.11.2021
Chừ, ngồi bó gối, khoanh tay Dòm đêm tróc vảy, ngó ngày nớt da Tay trần, trơ những ngón ma Bấu sương, cào gió rụng, và xé trăng Lù lù mộ hoá thành lăng Màu non nước, rợn màu nhang khói. Mù Miếu đền mèo khóc, chó tru Tương lai chẳng biết hình thù ra

Thơ   •   20.11.2021
Còn đây dăm bảy nụ cười Cuốn trong cơn bão ngậm ngùi thế gian Đường về cây cỏ hoang mang Mù sương rớt hột đến ngàn năm sau.

Mộ khúc

Thơ   •   21.11.2021
Chiều vội là chiều ơi! Trái sung chưa kịp rụng Dòng sông chảy qua trời Lặng thầm khơi mầm sóng Em đừng dấu lời yêu Trong đôi môi nồng đắm Em đừng dấu bao điều Trong mắt huyền thăm thẳm Buổi chiều đi không chậm Màu thời gian miệt mài Bàn tay nào còn ấ

Lời cỏ (I)

Thơ   •   21.11.2021
Trí nhớ lăn quay ra vệ đường mất ngủ Bàn tay vò nát miếng thời gian trần truồng giẫy giụa đen như cà phê Đêm nay Anh bóp chết những vì sao hão huyền trên trời thẳm Những vì sao đã mục rũ trăm năm Đang run rẫy vinh quang Đang lạnh lùng cõi chết Đang h

Tận cùng nỗi nhớ

Thơ   •   21.11.2021
Môi nào còn hạn hán Rượu nào sôi máu trăng Tình nào chưa ngao ngán Lời nào chưa ăn năn? Bụi trở về hư không Con tim khô kiệt máu Em vừa đi lấy chồng Là trời giăng mưa bão Anh một thằng lơ láo Giữa bãi đời mông mênh Đem nỗi buồn quảng cáo Bán nhớ và m

Bóng đèn trong lồng chim

Thơ   •   20.11.2021
Bóng đèn bị nhốt trong lồng Đến đêm bừng sáng từ trong ra ngoài Ưu tư tháng rộng năm dài Có khi mở miệng hát vài câu kinh.

Trên đồi sim chết

Thơ   •   21.11.2021
Rồi mai về chết trên đồi Một chùm khe suối rụng rời lăn theo Máu đen nửa thế kỷ nghèo Ta nằm nhớ gánh củi kèo ngày xưa Nắng chiều mắc lẹo cơn mưa Buồn nghe hơi đất dối lừa kiếp sau Dế giun khóc lóc trên đầu Tiễn đưa rừng thẳm đi vào thiên thu Ta nằm

Vọng làng

Thơ   •   21.11.2021
Tôi lớn lên làng đã mất đình làng câu đối cũ vỡ òa từng nét vụn gò đồi cũ nghiêng vai cho đồng ruộng và dấu xưa nuôi lúa biếc xanh đòng Gần ba mươi năm... vướng nợ dòng sông gió xa lắc cứ vọng về thủa nhỏ nỗi nhớ ngợp ngờm hồn hoa gạo đỏ Vu Gia ơi! c

Thôi đành

Thơ   •   21.11.2021
Cải đã lên ngồng trải bến sông Duyên xưa đành lỗi sợi tơ hồng Cánh chim mòn mỏi nơi phương gió Tóc liễu bơ phờ giữa cõi không Lối mộng người về thôi đã vắng Chợ duyên ai biết có còn đông? Trách chi tình hỡi cho xa xót Giọt lệ thầm rơi quặn đáy lòng!.

Cánh dơi

Thơ   •   21.11.2021
Những giọt nước mắt đêm được xối vào khối đá câm có những dấu vân tay buồn rát người đàn bà chưa đẻ bao giờ đã thốt lên hơi nóng sự quằn quại của dây thần kinh đang kéo tơ sóng sánh như tinh dịch những nhịp đập bị đâm thủng trơn ướt tôi lộn cổ xuống

Hoá vàng ca

Thơ   •   21.11.2021
Buổi sáng, sương như mưa Buổi trưa, gió như nắng Xuân, mới được nửa mùa Buồn hay vui hở Thắng? Sông, nước chảy lưng chừng Núi, đất thêm xói lở Người giết người càng hung Tội ác đè ngột thở Hoa gạo đốt tháng Ba Cháy bùng lên máu đỏ Trên những con đườ

Tóc đùa nên tóc rối

Thơ   •   21.11.2021
Tóc đùa nên tóc rối ngón đùa nên ngón đan mình không đùa sao rối?

Sến một phát cho lòng thêm thơm ngát

Thơ   •   21.11.2021
Mời nhau, ừ thì mời ngồi nhau, ừ thì ngồi tuổi nầy như cỏ úa hoà vui, thì nhấp môi thằng khùng, ừ thì khùng thằng điên, ừ điên lắm! hôn nhau tưởng vô trùng té ra hôi như mắm yêu nhau qua mắt liếc khóc nhau cho mắt lồi nghe như là da diết tưởng như là

Những bức tranh trong lớp em

Thơ   •   21.11.2021
Tranh vẽ chú thỏ Áo trắng như bông Cầm chùm hoa đỏ Đứng bên bờ sông Tranh vẽ chim non Tập chuyền, tập hót Véo von véo von Trên cành bưởi ngọt Tranh vẽ cô Tấm Gọi bống ăn cơm Cháu nhìn cháu ngắm Tranh vẽ cánh đồng Có mẹ cấy lúa Có ánh nắng hồng Và bứ

Úp mặt vào tường

Thơ   •   20.11.2021
Tối qua chuột quậy đùng đùng Muỗi thi hút máu tưng bừng suốt đêm Trong mơ lục lọi kiếm tìm Một câu kinh mọn có tên đàn bà.

Là rứa đó

Thơ   •   21.11.2021
Vô tư, lỏng một chỗ nằm Vầng trăng lu, cũng cà lăm thấy mồ Môi thâm ú ớ bụi bờ Ngậm dăm ba giọt máu, đờ đẫn run Râu ria lởm chởm chổi cùn Thân này, nhập xác dế giun loằng nhoằng Thắp nhang tưởng niệm hai răng Chắp tay lạy, cuộc tình băng hà, buồn! Nử

Thơ   •   20.11.2021
Cùng chung một ổ trứng đau Nở ra một lũ, đá nhau suốt ngày Ú u mặt dạn mày dày Giật giành hút trứng, ỉa đầy ổ hôi.

Thơr trong mắt của anh đấy

Thơ   •   21.11.2021
Thơ ở trong mắt của anh đấy khi anh nhìn rõ âm thanh.

Thần kinh xao xác ngô đồng

Thơ   •   20.11.2021
Tôi về quái đản hồn tôi Cơn mê dập tắt mặt trời phương Đông Kinh sư khóc tạ bụi hồng Màu tang thương lạnh trong lòng lạnh ra Lá sen khô khốc ngự hà Hồn thu thuỷ tạ đã già như ri Gió phong lưu, biệt kinh kì Màu sương cổ độ cũng tuỳ duyên thôi Góc tră

Một ngày ở biển mình hôn

Thơ   •   20.11.2021
Một ngày ở biển mình hôn Biển ghen, nên biển đổ dồn sóng lên Nụ hôn mặn ướt môi mềm Vòng tay nối chặt dài thêm buổi chiều Mặt trời nhìn chúng mình yêu Thẹn thùng đỏ mặt nấp liều vào mây Hình như gió ở quanh đây Rắc đam mê xuống chân ngày rất thơm Và

Cơn lũ đã qua

Thơ   •   20.11.2021
Cơn lũ đã qua bùn non ở lại nắng làm nứt ra những mảnh buồn.

Gửi mùa xuân Hà Nội

Thơ   •   21.11.2021
Chưa chắc em buồn hơn ta đâu! Trời em - Hà Nội thắm hoa đào Đủ làm em ấm hơn ta đó Chứ Huế bây giờ... mưa đổ mau Ta hẹn, nhưng về không kịp nữa Cành xuân, hoa muộn phía mùa Giêng Ngồi trong quán cóc, ôi là nhớ! Ta nhớ em mà như phát điên Lòng trống c

Về quê

Thơ   •   20.11.2021
Nghỉ hè bé lại thăm quê Được đi lên rẫy, được về tắm sông Thăm bà, rồi lại thăm ông Thả diều, câu cá... sướng không chi bằng Đêm về ngồi ngắm ông trăng Nghe ông kể chuyện chị Hằng ngày xưa Bà rang đậu lạc thơm chưa Mời ông bà, bé say sưa chuyện trò.