Đợi

Thơ   •   Thứ năm, 11/11/2021, 15:42 PM

Bao nhiêu gió Bao nhiêu cuộng nắng Rơi Anh sa mạc hoá một miền đời mù cát Quay cuồng ảo tưởng Những ý nghĩ điên rồ và cao thượng đuổi nhau như bầy ngựa hoang Cố giết Thời gian Đám cỏ nhàu nát toả hương vô tội Đợi Anh hoá xương rồng chi chít những ga

Nội dung bài thơ: Đợi

Bao nhiêu gió

Bao nhiêu cuộng nắng

Rơi

Anh sa mạc hoá

một miền đời

mù cát

Quay cuồng ảo tưởng

Những ý nghĩ điên rồ và cao thượng

đuổi nhau như bầy ngựa hoang

Cố giết

Thời gian

Đám cỏ nhàu nát

toả hương vô tội

Đợi

Anh hoá xương rồng chi chít những gai


Bài thơ Đợi của tác giả Nhà thơ Đàm Huy Đông - Hoà Bình Hạ, Hy Giang, Giang Tây, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Đàm Huy Đông - Hoà Bình Hạ, Hy Giang, Giang Tây

Nghệ danh: Đàm Huy Đông

Tên thật: Hoà Bình Hạ, Hy Giang, Giang Tây

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Đàm Huy Đông - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Đàm Huy Đông, Nhà thơ Đàm Huy Đông, Thơ Đàm Huy Đông, Tập thơ Miền không có gió

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Miền không có gió (2014)

Nón mê

Thơ   •   11.11.2021
Tôi về với vạt sông xưa Thương cây răm - gió không đưa về trời Một lầm hai lỡ em ơi! Nón mê che nổi bao lời đắng cay?

Không đề I

Thơ   •   11.11.2021
Thế là em đã lấy chồng Cánh cò nghiêng khép bão giông một thời Se buồn... trước một tin vui Nắng ngun ngún nắng... Phố dài hơi may Vàng rơi Những xác lá gầy Ta ngồi góc quán uống đầy... Giá như

Đoản khúc mưa (I)

Thơ   •   11.11.2021
Mưa thản nhiên chen vào đoạn đường đã kín đặc những người Lùa cả đoàn xe máy đỏ xanh vào dưới cây đa còng chơm chởm rễ Mưa bết tóc mấy nàng thiếu nữ, áo trắng tinh khôi sốt ruột liếc đồng hồ Nhoè phấn hồng trên má một nhân viên công sở Ướt từ đầu đế

Ngõ lá

Thơ   •   11.11.2021
Ngõ vắng hiền lành râm bụt, Em bứt lá bán đồ hàng, Bao nhiêu là lần em khóc Gọi anh là kẻ ăn gian. Có ông Tư già kém mắt Hoài nghi cả chỗ đất bằng, Cây gậy lần tìm dò dẫm, Vẽ vòng con đường thanh âm. Xóm lá bây giờ hoá phố Em thì thăm thẳm trời Tây,

Không đề đêm bão

Thơ   •   11.11.2021
Gió rú rít Tung hê... bẻ gãy... thổi bay... Mặc kệ là tự nhiên hay sắp đặt Mặc kệ là luân lý hay pháp luật Mặc kệ Mặc kệ Gió xé toang áo trời Và những ngón tay Mưa vần nhàu nhĩ vòm ngực phì nhiêu của đất Không một ngôi nhà nào mở mắt, Điện mất Ba

Thoáng Huế

Thơ   •   11.11.2021
Ngã vào Huế - chiều Hương Giang thở gấp, Những tàng cây bết ướt tóc kinh thành Đã chìm đắm cùng vương triều lầu quách Lại sững sờ chớp mắt em xanh Anh nợ Huế vay em từ kiếp trước Đại Nội hoang buồn hương Đại buông Reo rắt cỏ xanh tràn nền ngọc điện N

Đợi

Thơ   •   11.11.2021
Bao nhiêu gió Bao nhiêu cuộng nắng Rơi Anh sa mạc hoá một miền đời mù cát Quay cuồng ảo tưởng Những ý nghĩ điên rồ và cao thượng đuổi nhau như bầy ngựa hoang Cố giết Thời gian Đám cỏ nhàu nát toả hương vô tội Đợi Anh hoá xương rồng chi chít những ga

Nhát cứa

Thơ   •   11.11.2021
Em đi qua tôi Như vừa đi qua dửng dưng cột đèn Ngọn gió tình yêu đã ngủ lại trên bờ quên lãng Thẳm sâu ký ức, nơi chân trời huơ huếch mây bay, hay cố tình chạy trốn sự thật? Quyền lực nào đối với trái tim? Em đi qua tôi. Chiều. Mưa âm âm cào móng tay

Tháng tư

Thơ   •   11.11.2021
Rịn trinh nguyên trên cuống loa kèn cắt trong vườn buổi sớm Trời trong như chưa tro khói bao giờ Cô hoàng hoa bước ra từ khung tranh cũ Bánh xe thồ vòng cung thơm tho Tháng tư Cỏ bừng bời che giấu những lối mòn - nếp nhăn ngày tháng Hổn hển cây đề hồ

Không đề II

Thơ   •   11.11.2021
“Hãy nhìn vào mắt em Và nói xem có phải..." Em nấc nghẹ giữa chừng câu nói Tôi nhìn ngút mắt chân trời... “Lạy trời đừng gió phía bên kia, đừng gió phía em về cô độc, Lần cuối cùng tôi làm em khóc Lần cuối cùng” “Yếu hèn cũng như là độc ác phả

Không đề (Mưa có buồn không, có nhớ em?)

Thơ   •   11.11.2021
Mưa có buồn không, có nhớ em? Câu thơ cũ mèm, ý nghĩ cũ mèm, và mưa nhàu nhĩ, Con đường quen, gốc cây quen, cái ổ gà trũng hai thập kỷ Tiếng la rè rè mòn méo những lời ca Năm tháng đều đều năm tháng đi qua Âm thầm khắc vào đời vết tuổi Em đã quên nga

Thắt nút câu thơ

Thơ   •   11.11.2021
Rồi có thể một mai khô nước mắt Em quên ta như quên chiếc lá vàng Như Phố quên tiếng còi xe bẳn gắt, Ngày quên lối mòn khuất lấp cỏ hoang Rồi có thể một mai khô nước mắt Em lại về vá víu bão giông xưa Biển uống vạn dòng sông, lòng chẳng nhạt Ta bơ vơ

Phôi pha

Thơ   •   11.11.2021
Em ru con bằng câu thơ của tôi Câu thơ buồn, có buổi chiều xoay tít theo cánh con chong chóng, có những chân trời rỗng huơ rỗng huếch Có mùa thu vàng úa mắt con thuyền. Thế giới nghiêng. Những thứ nhẹ hều rơi mãi không chạm đất Rơi đến rong rêu. như

Hạnh phúc

Thơ   •   11.11.2021
Chiều hôm nay tôi nhìn thấy hạnh phúc ngời lên trong mắt cô bé hàng xóm Cô bé tật nguyền ngồi trên xe lăn Nhưng con sẻ gãy chân cô nuôi thì lại nhảy được rồi. Những bước nhảy lách chách liu riu trên mảnh sân xi măng con con đầy nắng Nó mổ những hạt c

Phản biện cổ tích

Thơ   •   11.11.2021
Đừng tin Những câu chuyện cổ xù xì Như cây gạo gai - bến đò ngang - đầu chợ Những câu chuyện cũ như là gió Nghìn năm u u u u Những câu chuyện bao giờ hai người yêu nhau cũng lấy nhau hoặc là cùng nhau chết, Không có câu chuyện nào như chuyện vợ chồng

Khúc ru chiều

Thơ   •   11.11.2021
Đừng buồn nghe em khi chiều đi Đừng ngơ ngác hoang mang như nắng tắt Đừng như lá dỗi hờn chao chát rụng Vẫn còn anh ở phía cuối con đường Anh chẳng ước mình như đại dương Của ngày xưa em dào dạt sóng Nhưng dẫu khiêm nhường anh cũng xin làm muối trắng

Khát

Thơ   •   11.11.2021
Đêm Bỏng rộp Dòng sông độc huyền xé toang cánh đồng Những lưỡi sóng xoắn xuýt nhàu nát cát bờ Đâu đây tiếng trẻ gào, Mẹ nó bỏ nhà đi mang theo hai bầu vú căng sữa Tràn qua mặt Trăng hừng hực Hừng hực tiếng xối nước goá phụ giãy lên đành đạch Gã hành

Em và Tôi

Thơ   •   11.11.2021
Em ngồi khóc với mặt trời Chiều - chiếc lá lung lay - chực ngã Em ngồi khóc với dòng sông - mùa cam chịu - hiền lành. Em ngồi khóc với hạt mưa, Không nơi nương tựa, Rơi thẳng xuống đời từ buổi sơ sinh Tôi không phải mặt trời không phải dòng sông Cũng

Nếu thật buồn em hãy về với biển

Thơ   •   11.11.2021
Nếu thật buồn em hãy về với biển Biển vẫn xanh rờn như thuở ấy vừa yêu Giấu hết bão giông vào đáy lòng sâu thẳm Biển yên bình, biển hát phiêu diêu Nếu thật buồn em hãy về với biển Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu đài Em sẽ thấy cát dưới chân mằn mặn N

Hà Nội nhớ

Thơ   •   11.11.2021
Hà Nội có buồn vì thiếu em không? Ơ mơ Sấu vàng, Chiều trời mái phố, Người ken người. Xe nối xe. Inh ỏi. Khói tuôn. Ngã tư đèn đỏ. Anh lại tắc đường giữa đại lộ Em. Hà Nội có buồn vì thiếu em không? Sông Hồng ngoài xa xanh xao gân cát. Mảnh đò rướn m

Phù sa

Thơ   •   11.11.2021
Anh vớt mảnh mùa chết đuối đáy sông trong mắt vó buồn rười rượi ướt, mong manh tím, mong manh luân lạc Bèo bồng bênh phận gái quê chồng Anh vớt thời gian váng sóng đáy sông Có bóng em từng đổ oà vào sóng Có chân trần em khoả sóng Nước mắt em tan và

Một thoáng Nguyệt Hồ

Thơ   •   11.11.2021
Chiều vạn triệu năm mà như mới dậy thì Gió trút xiêm y ào xuống hồ khoả sóng Chớp liễu vàng khía đôi phiến nắng Chầm chậm trầm nhang từ phía những ngôi đền Đàn bò vàng gặm mòn nắng sườn đê - khúc sông Hồng căng vồng vòm ngực Gặm mòn nỗi cổ kính u hoà

Về

Thơ   •   11.11.2021
Ta về cánh đồng mùa đông Những gốc rạ rạc khô vì gió Ngày xưa theo mẹ ra đồng, nhổ từng gốc rạ Bật tung hoàng hôn rơm rớm sương mờ Ta về với vạt sông quê Cha kéo vó vớt bóng người lam lũ Mẹ bòn nhặt từng con tôm cái cá Buộc mảnh đò gầy dưới bến ca da

Đếm tuổi

Thơ   •   11.11.2021
Tôi đếm tuổi mình bằng những sợi mùa thu Bằng những gót chân trăng nhón qua thời tóc rối Bằng những giọt cà phê bốc khói Âm thầm tan vào hun hút kẽ đời. Tôi đếm tuổi mình bằng những rong chơi Bằng những chuỗi hoàng hôn tôi xâu trong nỗi nhớ Bằng nhữ

Em

Thơ   •   11.11.2021
Em - hợp lưu của hai nỗi đau lòng Chồng và Tôi - người yêu cũ Một yêu mà để mất Một không yêu mà lấy em Em - hợp lưu ba nỗi cô đơn Em - một ngã ba nước mắ

Dấu môi

Thơ   •   11.11.2021
Ơ mơ lạnh. Thu thấm từng con ngõ Cưới em, anh hân hạnh khách mời Ầu ơ gió hoang mục bao ngày tháng Xoá bao giờ cho hết những dấu môi.

Không đề (Nắng sắp tắt, lộc vừng rơi thảng thốt)

Thơ   •   11.11.2021
Nắng sắp tắt, lộc vừng rơi thảng thốt Cơm nguội vàng đôi cuộng lá lơ ngơ Anh vẫn đợi em trên lối cũ Trời trở mình khe khẽ vào thu Em không đến vì không còn yêu nữa? Anh cũ như những nếp rêu buồn Nhìn giọt nắng trượt dài trên mái phố Thương cong oằn x

Những mùa thu mây trắng

Thơ   •   11.11.2021
Trong những hốc buồn xa thẳm của anh Nơi những cơn mơ về cánh đồng trú ngụ Cánh đồng có dáng cò nghiêng như mũi chỉ khâu bát ngát bầu trời vào xanh non thảm lúa, con bê vàng mũi ướt phập phồng ò ò gọi mẹ, chạy quẫng lên sóng sánh nắng vàng. Nơi có

Nẻo mùa xưa

Thơ   •   11.11.2021
Em tựa vào bờ đê Khúc đê cong cửa võng Mắt em một màu xanh thẳm Cánh buồm nào theo gió chở ngàn mây? Sông lặng thầm, sông chảy qua em Những bọt sóng phù du, đám lục bình hoa tím Xóm vạn chài lênh đênh khuya sớm Dòng sông nào mãi chảy ở tim em? Chiề