Qua đèo gió
Ngược dốc, ngược dốc, vẫn ngược dốc Quành gập bất ngờ, xoáy trôn ốc Hành quân ngược đèo như lên trời Balô nằm cao, đầu cuối thấp. Người lắm chuyện nhất cũng ít nói Còn sức thì dành cho đầu gối Bắp chân người trước, ngực người sau Bắc màu quân phục lê
Nội dung bài thơ: Qua đèo gió
Ngược dốc, ngược dốc, vẫn ngược dốc
Quành gập bất ngờ, xoáy trôn ốc
Hành quân ngược đèo như lên trời
Balô nằm cao, đầu cuối thấp.
Người lắm chuyện nhất cũng ít nói
Còn sức thì dành cho đầu gối
Bắp chân người trước, ngực người sau
Bắc màu quân phục lên lưng núi.
Ôtô ngược dốc thường trở chứng
Rù rì một thôi rồi lại đứng
Lính mang balô vượt Ôtô
Quay đùa lái xe vì câu ngắn.
Hành quân nửa ngày vẫn còn lên
Chính uỷ âm thầm nhớ Pha Đin
Lính cũ: Đèo Ngang, Hải Vân nhắc
Lính mới: Cao Bằng nằm phía trước.
Có ai vừa hỏi tên đèo đó
Gió gọi tên đèo trong tiếng gió
Là khi đoàn quân chạm đỉnh cao
Dây mũ căng cằm, mũ lật sau.
Ngoảnh lại ngoằn nghèo trăm khúc dốc
Chẳng nhớ hướng nào xuôi Nà Phặc
Nhìn xa phía trước gặp Ngân Sơn
Hoa Trẩu tháng tư đan trắng đất.
Quân xuôi đèo gió, bước như rơi
Gió thốc ngực phồng ráo mồ hôi
Cái mệt trả về cho đỉnh gió
Nhìn xe xuống dốc, vẫy tay cười.
Bài thơ Qua đèo gió của tác giả Nhà thơ Vương Trọng - Vương Đình Trọng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Vương Trọng - Vương Đình Trọng
Nghệ danh: Vương Trọng
Tên thật: Vương Đình Trọng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Vương Trọng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Vương Trọng, Nhà thơ Vương Trọng, Thơ Vương Trọng, Tập thơ Về thôi nàng Vọng Phu
Nói với cô gái trên tờ lịch treo tường
Lời người đào huyệt ở nghĩa trang thành phố
Lời thỉnh cầu ở nghĩa trang Đồng Lộc
Ở nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn
Thơ vui tặng các bà vợ hay ghen
Tản mạn về những cánh diều giấy