Thật và giả

Thơ   •   Thứ ba, 09/11/2021, 16:02 PM

Cái giả chiếm chỗ thật Cái thật thành giả thôi Đâu chỉ Minh Châu Ngọc Mà ngay cả con người. Thật giả hay giả thật Truy nguyên có ích gì Đâu chỉ người nước Vệ Mới có Lã Bất Vi?

Nội dung bài thơ: Thật và giả

Cái giả chiếm chỗ thật

Cái thật thành giả thôi

Đâu chỉ Minh Châu Ngọc

Mà ngay cả con người.

Thật giả hay giả thật

Truy nguyên có ích gì

Đâu chỉ người nước Vệ

Mới có Lã Bất Vi?


Bài thơ Thật và giả của tác giả Nhà thơ Vương Trọng - Vương Đình Trọng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Vương Trọng - Vương Đình Trọng

Nghệ danh: Vương Trọng

Tên thật: Vương Đình Trọng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Vương Trọng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Vương Trọng, Nhà thơ Vương Trọng, Thơ Vương Trọng, Tập thơ Về thôi nàng Vọng Phu

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Về thôi nàng Vọng Phu (1991)

Người đẹp và lính biên phòng

Thơ   •   09.11.2021
Người đẹp không ngủ trong lâu đài Người đẹp thức với mái sàn chờ đợi Lính biên phòng đêm tuần tra biên giới Mang gió từng lên từng bậc cầu thang. Người đẹp ngồi bên bếp bóc măng Ngọn măng trắng hay cổ tay ngần trắng Dao thái măng thì lưỡi dao lấp loá

Đảo chìm

Thơ   •   09.11.2021
Trường ca Thân yêu tặng đồng đội tôi ở quần đảo Trường Sa. 1. Tuổi mười tám ta chưa từng thấy biển Biển chỉ xanh trong màu sắc bản đồ Biển chỉ rộng trong miền tưởng tượng Biển hoà phóng mùa gió nồm thổi đến Mỗi sớm mai phía biển, mặt trời nhô Những c

Trong nhà bảo tàng Nguyễn Du

Thơ   •   09.11.2021
Kim Trọng hài hoa hài văn Từ Hải oai phong hài võ Giác Duyên nhẹ nhàng hài cỏ Hài hoa theo Kiều lưu lạc mươi lăm năm... Chỉ riêng em, người giới thiệu bảo tàng Đi hết Truyện Kiều bằng hia bàn chân đất!

Nghe lời mưa Huế

Thơ   •   09.11.2021
Tặng NN Phải chăng đôi mắt em buồn Nên cơn mưa Huế đẫm hồn sông Hương Phải vì cái giọng em thương Nên lời ca Huế vấn vương dạ người? Anh xa xứ Huế lâu rồi Vào đây ửng nắng xanh trời Nha Trang Mà cơn mưa Huế đa mang Mà câu hát Huế giữ giàng, khôn khuâ

Cảm tử quân

Thơ   •   09.11.2021
Áo trấn thủ bó người gọn lại Những đương chân chần trên vải Như vệt rạch dọc ngang trên vỏ quả mìn Sẵn sàng văng ra thành mảnh nhỏ Khi mặc áo Anh tự gói mình như lèn thuốc nổ. Mũ Ca-lô cho đầu đội nhọn Cho người độ gọn Có thể đi xuyên đường Dọc ngang

Thật và giả

Thơ   •   09.11.2021
Cái giả chiếm chỗ thật Cái thật thành giả thôi Đâu chỉ Minh Châu Ngọc Mà ngay cả con người. Thật giả hay giả thật Truy nguyên có ích gì Đâu chỉ người nước Vệ Mới có Lã Bất Vi?

Em đi

Thơ   •   09.11.2021
Vin thời tiết muốn níu em nán lại Bão kéo về bứt lá nghiêng cây Không xê dịch giờ chia tay tê tái Mưa như roi quất rát mặt mày Thì em đi, cầm lòng vậy, em đi Trời giăng nước hay mắt người giăng nước Ngó Sen gãy, tơ Sen không níu được Em xa rồi anh bấ

Thơ tặng ô

Thơ   •   09.11.2021
Mùa xuân đất Bắc mưa dầm Tặng ai ô nhỏ ai cầm ngày mưa Ô tình đeo đẳng từ xưa Thi nhân bao kẻ ngẩn ngơ đi về. Nhân gian, thế sự khen chê Một ô khép mở chống che chuyện mình Nắng mưa, ghen ghét thường tình Phải đâu thiên hạ bất bình với ai. Một tình

Duy khán

Thơ   •   09.11.2021
Cơn chả là gì Phòng rộng duỗi cẳng vừa, là đủ Có thể mang giày, đeo kính ngủ Bạn đến thăm, hãy ráng ngồi chờ. Lang thang bắt được những câu thơ Hồn nhiên, quặn thắt Có thể ngâm nga, có thể khóc Mắt kính đầm đìa, chẳng cần lau. Tên dây leo quan trọng

Đi dọc mùa khô

Thơ   •   09.11.2021
Mùa khô khắc nghiệt Trung Lào Rừng Le như rạ ai cào, ai phơi Khộp tua cành củi giữa trời Cây Cà-boong cạn nhựa rồi đứng trơ Ve gầy kêo xác rừng thưa Tiếng chim Pơ-tốc nhớ mưa gọi khàn Đất trời lẫn lộn không gian Trời sa xuống giữa chang chang nắng ng

Núi Quỳ

Thơ   •   09.11.2021
Nắng hè dội lửa vào khe đá Khe đá bức xạ từng chùm hoa Mẫu Đơn Trẻ trâu gọi nhau dội vào vách đá Tiếng hồi âm vang đến tận làng Bom Mỹ dội vào lưng đá Trai trẻ quê nhà bật vào Trường Sơn... Tôi đã mang chiều cao núi Quỳ đọ những đỉnh núi cao Ngày về

Tào Mạt

Thơ   •   09.11.2021
Tóc rễ tre cắt ngắn, chẳng đường ngôi Mỗi sợi-một lời nói thẳng Như ớt Chỉ Thiên chỉa ngược lên trời! Mắt ủ lửa, da mặt khô Sự thật cháy lên bất ngờ Không thiếu người sợ bỏng Lảng lùi xa. Tào Mạt hát Điệu chèo có nhiều vần trắc Câu chữ nhọn sắc Như m

Không đề

Thơ   •   09.11.2021
Chia tay mưa khuất lời chào Đi về phía biển xanh xao sắc trời Đêm thu buồn nỗi đơn côi Trăng rằm nguyệt thực, lòng người vẹn không?

Lời người đào huyệt ở nghĩa trang thành phố

Thơ   •   09.11.2021
Chôn người như trồng khoai Đất mềm đào bằng xẻng Quan tài vừa đặt xuống Vội vàng vùi đất lên Tang khóc đã quá quen Làm sao còn cảm xúc Phủi bàn tay lấm đất Nhấp chén rượu giữa trời Biết bao nhiều kiếp người Xếp hàng trên nghĩa địa Hoa vòng ma

Lời tiễn đưa

Thơ   •   09.11.2021
Tặng Vũ Toàn Uống với nhau cốc bia rồi chia tay Sướng vui chi mà liên hoan liên liếc Bia mặn chát hay có gì mặn chát Tôi lặng ghìm nước mắt vào trong. Nhìn bạn thêm chi nữa đau lòng Ngồi thấp nhỏ, khiêm nhường, vàng vọt Năm năm chiến trường, bốn năm

Một trưa Trường Sa

Thơ   •   09.11.2021
Biển có những trưa không sợi gió Sóng lim dim giấc ngủ trùng khơi Chiếm lĩnh không gian bằng sức lửa Mặt trời chế ngự, mặt trời lên ngôi. Giận không thể đun sôi nước biển Lửa dồn vào mặt đảo nhỏ nhoi Sắt, thép, bê tông như lò sấy Nhũng mái tôn ngỡ

Thơ anh mãi mãi là hoa

Thơ   •   09.11.2021
Kính tặng nhà thơ Xuân Diệu. Ngồi nghe anh Diệu đọc thơ Chén trà để nguội bao giờ không hay Thuốc thơm cháy đến tận tay Gió dừng bên cửa, nắng say mé tường Không gian như phảng phất hương Thời gian-một sợi yêu thương dăng dài. Thơ anh, anh đọc từng l

Có một mùa xuân

Thơ   •   09.11.2021
Có một mùa xuân Tô Thị thôi nhìn trời đăm đăm Nàng cúi nhìn đứa con bé bỏng Đứa con tay nàng bế ẵm Giữa bão bùng, rét cắt, nắng chang chang Đứa trẻ ngàn năm vẫn là trẻ nhỏ Nàng rùng mình thân đá: - Lỗi ta chăng? Mây trắng từ cửa động Tam Thanh Vắt lê

Bài ca nằm võng

Thơ   •   09.11.2021
Nằm võng không có gối, vẫn êm Không trở mình, suốt đêm không mỏi Nằm ngoài trời mà nắng sương không tới Bởi cây rừng biết chiều ý ta. Nằm võng nhiều khi đỡ phải đi Lúc trú quân, ném chia nhau điếu thuốc Đạp chân vào cây, võng chao ra mấy thước Châm

Gió

Thơ   •   09.11.2021
Mở của đón gió đến Mở cửa để gió đi Một căn phòng cô quạnh Thêm bao chuyện diệu kỳ. Đóng cửa nhốt gió lại Tưởng giữ cho riêng mình Gió biến mất, tê tái Bốn bức tường lặng thinh. Luân chuyển mới là gió Xê dịch mới là ta Của muôn cây, vạn cỏ Riêng đâ

Triết lý khi yêu

Thơ   •   09.11.2021
Chừng mực với mọi điều Với tình yêu xin đừng chừng mực Đã yêu thì yêu như lửa đốt Cây cành nào cũng phải cháy thành tro Đã yêu thì yêu như rượu bốc Trên có trời, dưới đất, giữa hai ta Đã yêu thì yêu như ông bà Tam tứ núi cũng trèo, ngũ lục sông cũng

Nguyễn Công Trứ

Thơ   •   09.11.2021
Khi mũ cánh chuồn, lúc mo cau Sang hèn, cao thấp khác gì nhau Đánh giặc, khẩn hoang ngàn dặm đất Không quên thơ phú với cô đầ

Hai chị em

Thơ   •   09.11.2021
- Nín đi em, Bố Mẹ bận ra toà! Chị lên bảy dỗ em trai ba tuổi Thằng bé khóc bụng chưa quen chịu đói Hai bàn tay xé áo chị đòi cơm. Bố mẹ đi từ sáng, khác mọi hôm Không nấu nướng và không hề trò chuyện Hai bóng nhỏ hai đầu ngõ hẻm Cùng một đường sa

Tiễn chồng

Thơ   •   09.11.2021
Gửi con sang hàng xóm Mang balô tiễn chồng Đến ga, tàu chưa đến Đồng ngả chiếu sau lưng Có gì mà gửi gắm Ngoài gói cơm thấm vừng Dấu bàn tay chị nắm Sẽ theo anh ngược rừng Có gì mà căn dặn Chị chịu đựng, lo toan Qua bao mùa lụt hạn Cấy cày và nuôi c

Qua đường Năm

Thơ   •   09.11.2021
Nghênh ngang những dàn ra đa Hay cánh diều đợi gió? - Không đâu đàn em nhỏ Vác giậm qua đường Năm. Học theo nhau cái kiểu cởi trần Ống tay áo làm dây buộc áo quanh quần cộc Giống nhau màu da nắng đốt Mái tóc vàng hoe mưa nắng xem thường Những bàn châ

Những mắt hoa

Thơ   •   09.11.2021
Nhớ LP. Cành Xương Rồng vườn đến Linh Ứng Đã nở hoa trên tường nhà ta Thế là một năm Vĩnh Lộc Hai mươi năm xa một người Vĩnh Lộc Quá khứ gần, quá khứ xa khuất Chiêm bao, kỷ niệm nhập nhoà. Hoa Xương Rồng nhìn ta Lay nhắc những nẻo đường quên lãng Phà

Người ấy

Thơ   •   09.11.2021
Ràng buộc cuối cùng với làng Ngôi nhà và mảnh vườn Cần chi nhờ người trông nom Bán quách đi, ta là dân thành phố. Người ấy bước đi hăm hở Phía trước là công ty Là hợp đồng, tiệc tùng Ai cần chi Mái nhà gianh Mảnh vườn tre gai và dứa dại... Hơn hai ch

Người mài dao

Thơ   •   09.11.2021
Một đầu đá, một dầu nước Gánh không nặng bằng lời rao: "Ai mà... Mài dao". Phố cuối năm ồn ào Người chen xe Mấy ai nghe Lời rao ngập ngừng nhịp thở. Riêng đám trẻ con hớn hở Với tiếng rao lạ tai Tưởng có món gì ăn được Chạy theo một đoạ

Lời thỉnh cầu ở nghĩa trang Đồng Lộc

Thơ   •   09.11.2021
- Mười bát nhang, hương cắm thế đủ rồi Còn hương nữa dành phần cho đất Ngã xuống nơi này đâu chỉ có chúng tôi Bao xương máu mới làm nên Đồng Lộc Lòng tưởng nhớ xin chia đều khắp Như Cỏ trong thung, như nắng trên đồi. - Kìa, Cỏ May khâu nặng ống quầ

Tản mạn về những cánh diều giấy

Thơ   •   09.11.2021
Chẳng có ai ngửng đầu khi gặp gió Biết tìm gì giữa mông mênh Mây trắng, mây vàng hờ hững Trời cần gì phải cao xanh Thành phố vội vàng mất hút Trước mắt ai từ giã đất liền Nếu thiếu đi bàn tay trẻ nhỏ Và cánh diều chấp chới bay lên. Nối dây gàu thả và

Hạ Long

Thơ   •   09.11.2021
Một vùng Biển - Núi giao duyên Trời sa đáy nước, nước nghiêng chân trời Thuyền trôi hay kỷ nguyên trôi Một ta đối diện bao thời xa xưa. Thơ đề, núi hoá Bài Thơ Lặng yên đá vẫn nguyên sơ những ngày Biển nuôi núi, núi nuôi cây Cây nuôi lá biếc sum v

Nhớ con

Thơ   •   09.11.2021
Mẹ nghề y nhiều đêm trực vắng nhà Tròn một tuổi, gửi con về quê ngoại Quê ngoại con là quê mẹ đấy Sao bây giờ mẹ thấy xa xôi Một con đường mờ mịt mưa rơi Một con đường gió mùa nào cũng ngược Một chuyến phà, người chờ hai bờ nước Chiếc cầu phao, sóng

Du kích đất Mũi

Thơ   •   09.11.2021
Chân mười ngón choãi ra như rễ đước Mỗi bước đi cắm sâu vào đất Phù sa bay lên hồng nước da Tấm áo anh mang màu đất pha. Người vùng này không quen nói nhỏ Cái giọng vốn đè lên sóng gió Vào du kích anh tập nói thầm Đêm lời anh cây lá rì rầm “Hạm độ

Hề chèo

Thơ   •   09.11.2021
Tặng Xuân Hinh Hề chèo đã bước ra sân Vua quan cũng mặc, quần thần sá chi Dẫm lên phép tắc, quyền uy Vương triều chỉ có bước đi của Hề! Mặt mày màu sắc hết chê Má tròn đỏ cục, mũi xoè đỏ tươi Đã hề thì thích sứt môi Cái mồm càng rộng, tiếng cười càng

Nói với con dâu

Thơ   •   09.11.2021
Nha Trang, 11-1996 Thế là cháu đã thành con Bác thành bố-mẹ, chẳng còn lạ-xa Ăn chung bữa, ở cùng nhà Nói năng thêm giọng, vào ra thêm người. Nhà mình quý nhất con ơi: Nâng niu, gìn giữ tình người trước sau Đã rằng hai tiếng thương nhau Thì thương ch

Hội té nước

Thơ   •   09.11.2021
Nước hoa Chăm-pa tắm cho tượng Phật Tắm rồi càng thơm rưới tóc người già Và người già thấy mình hạnh phúc Còn anh với em, còn trai gái bản Không ai đủ kiên nhẫn Đợi thứ nước linh thiêng Tóc em thơm, da thịt em thơm Cần chi đợi hương thơm của nước? Nư

Khóc giữa chiêm bao

Thơ   •   09.11.2021
Tưởng nhớ Mẹ Đã có lần Con khóc giữa chiêm bao Khi hình Mẹ hiện về năm khốn khó Đồng sau lụt, bờ đê sụt lở Mẹ gánh gồng xộc xệch hoàng hôn. Anh em con chịu đói suốt ngày tròn Trong chạng vạng ngồi co ro bậu cửa Có gì nấu đâu mà nhóm lửa Ngô hay khoa

Chị dâu

Thơ   •   09.11.2021
Kính tặng chị Liên Lớn lên cách mấy bờ rào Một ngày vui, Chị bước vào nhà em Áo cánh nâu, quần lụa đen Cặp ba lá sáng, ngôi nghiêng mái đầu Nhà chồng, chồng ở nhà đâu Em chồng đông, Mẹ chồng đau ốm nhiều Làm dâu gặp phải cảnh nghèo Đôi bàn tay Ch

Tim ơi

Thơ   •   09.11.2021
Người ta quên đã từ lâu Sao em mãi giữ những câu hẹn hò Người ta qua mấy chuyến đò Sao em chỉ một bến chờ đinh ninh Người ta đừa cợt với tình Thiêng liêng em giữ bóng hình người ta... Trọn đời ngân một bài ca Sao em nông nổi, thật thà, thơ ngây?

Một lần em đến

Thơ   •   09.11.2021
Trời dành ngày hẹn không mưa Mây giăng cái lạnh đầu mùa như trêu Hàng cây lá rụng hanh heo Con đường quen, bỗng khác nhiều ngày qua. Hình như ta cũng giả vờ Say mê trang báo - đợi chờ bước chân Chờ mong, thấp thỏm tới gần Hiện trong tiếng gõ thì thầm

Tự trào

Thơ   •   09.11.2021
Răng muốn trắng, lại đen Tóc cần đen lại bạc Chức quền chẳng chịu cao Chỉ toàn cao huyết áp. Người thân thì xa cách Chủ nợ gặp từng giờ Vui lần tìm không gặp Buồn bủa vây bất ngờ. Nói yếu hơi, hụt sức Ngáy cao giọng, rền vang Chân bước đi khó nhọc Hồ

Bên lều chợ

Thơ   •   09.11.2021
- Con tôi đâu? con tôi đâu? Bên lều chợ, người Mẹ gào khản hơi - Trả con tôi! Trả con tôi Hỏi ai, ngọn gió nói lời hư vô. Chợ phiên tan tự bao giờ Chỉ còn nắng với xác xơ quán lều Chỉ còn rách rưới Mẹ nghèo Gọi con tê tái cả chiêu trung du. Nghe lờ

Đợi em trong hội

Thơ   •   09.11.2021
Vẫn là em đó ư em Mà sao lạ cả người quen thế này? Phấn hồng đôi má hồng say Son tô môi thắm, nét mày kẻ cong Hội cờ đang buổi người đông Nhìn em muốn gọi mà không tiện lời Ngày xuân biết mấy cuộc chơi Anh vòng quanh hội cờ người chồn chân Giận mình

Chị

Thơ   •   09.11.2021
Hẹn một lần chờ đợi mấy ngàn ngày Anh đi biệt phương trời không trở lại Căn nhà rộng ngày lẻ loi mình chị Đêm thắp đèn cho bóng nữa thành đôi. Cũng cơm canh, bếp núc xoong nồi Mà vắng vẻ, âm thầm lặng lẽ Nhà hàng xóm thừa ồn ào tiếng trẻ Chị thiế

Đà Lạt

Thơ   •   09.11.2021
Gom mây, trăng cùng chiêm bao Hoà trộn thơ nồng, rượu cốt Nhặt hơi thở người yêu nhau Tạo dựng thành Đà Lạt. Ta đi hay là ta trôi Nhởn nhơ như gió núi Là em hay lời nói Hiện hình trong sương đồi? Ta thức nhìn hay ta mơ thấy Đà Lạt làm bằng hơi Ở đây

Tiên Dung

Thơ   •   09.11.2021
Mảnh vải cuối cùng rời thân thể Nghe mơn man ve vuốt thịt da mình Tiếng chim đồng khác chim vườn Thượng uyển Gió bãi sông khác ngọn gió cung đình. Chiếc gáo dừa úp trên nồi đất Cả vương triều chẳng ai được thấy đâu Nàng căng ngực, vươn thân búi tóc N

Nhà rông

Thơ   •   09.11.2021
Nhìn dọc, dựng mũi tên Nhìn ngang: xòe lưỡi búa Bước lên hóa con thuyền Sang rượu cần nghiêng ngửa Thôi cần chi bếp nữa Ấm từng đôi mắt nhen Vầng ngực em thắp lửa Cho nhà Rông làm đèn Ngọn lửa và hơi men Xa rồi sao khỏi nhớ Ơi mũi tên, lưỡi búa Ơ

Xem tranh hứng dừa

Thơ   •   09.11.2021
Người ấy, cảnh ấy chắc mùa xuân: Dừa căng tròn, váy một vạt Dừa căng tròn, váy nâng ngược Ánh mắt kia, nụ cười kia Và kiểu dạng chân thách thức: - Thả đi nào, em chấp! Những chàng trai với hai quả dừa Đã nhận ra váy kia quá mỏng Da mịn thế, dừa thì q

Bên mộ cụ Nguyễn Du

Thơ   •   09.11.2021
Tưởng rằng phận bạc Ðạm Tiên Ngờ đâu cụ Nguyễn Tiên Ðiền nằm đây Ngẩng trời cao, cúi đất dày Cắn môi tay nắm bàn tay của mình Một vùng cồn bãi trống trênh Cụ cùng thập loại chúng sinh nằm kề Hút tầm chẳng cánh hoa lê Bạch đàn đôi ngọn gió về nỉ non X

Một mình

Thơ   •   09.11.2021
I. Ý nghĩ bỏ đi lang thang Thân xác vật vờ như bóng. Niêu cơm bé như trái Cam toàn hạt Tìm đâu ra ngon ngọt hỡi người! Giường nghiêng, chăn chiếu mọc gai Giấc ngủ có nhiều mụn vá. II. Một mình nấu, một mình ăn Một mình, một chiếu, một chăn, một giườ

Gạo và người

Thơ   •   09.11.2021
Hạt gạo mẩy thường nằm gần với sạn Người đãi gạo vụng về vất bỏ chẳng xót thương Đời cũng vậy, biết bao nhiêu số phận Chịu long đong vì... hơn những người thường.

Đường về Phum

Thơ   •   09.11.2021
Chiều vàng nhạt trên lưng đồi bò kéo Xe bánh cao chở gỗ qua đồng Trên gỗ, Mẹ ngồi cho con bú Hạnh phúc đằm trong đôi cánh tay nâng Con ngửa mặt: Trời xanh sau bầu vú Một vùng trời ngực Mẹ tạo hình nên Có mây trắng tan hòa dòng sữa Con uống vào rồi c

Lời dặn

Thơ   •   09.11.2021
Nếu đời tôi dừng lại chốn tha hương Tang lễ xin đừng làm với lễ nghi cấp tá Đồng phục, súng, lưỡi lê tôi không lạ Màu cờ kia sẵn trong máu tim tôi! Lời điếu văn nghe quá quen rồi Hội Nhà văn xin cũng đừng bận rộn Những trang viết suốt một đời vất vưở

Mô típ Thuý Vân

Thơ   •   09.11.2021
Người đầy đặn, má bầu bầu bánh đúc Không thích đàn, chả để ý gì thơ Đặt mình xuống chẳng biết chi trời đất Ngáy thường nhiều hơn những giấc mơ. Nhà có việc, coi như người ngoài cuộc Vẫn ăn no, ngủ kỹ như không Cần chi hẹn hò, cần chi thề thốt Chẳng y

Mưa đêm

Thơ   •   09.11.2021
Những cơn mưa đến cùng nỗi lo: Khênh giường tránh giột quê nhà Lưng ướt võng Trường Sơn Quàng Ni–lông ngủ ngồi thành phố… Kiếp trước ta là con nợ Kiếp này mưa đêm về đòi. Nhà cao tầng ở mấy năm rồi Cơn mưa về đột ngột Lòng đêm còn giật thót Nỗi lo xư

Nghỉ tết người về

Thơ   •   09.11.2021
Nghỉ tết người lên từng phía ruộng Chân cọ mùi rơm khô sạch bùn Dép nhựa ít dùng, đi thấy vướng Cứ để chân trần, bước thích hơn. Nghỉ tết người về từ phía biển Nụ cười mỹ phẩm nở như hoa Giày dép thời trang, quần áo diện Trai làng chiêm ngưỡng ngắm

Giới thiệu

Thơ   •   09.11.2021
Lịch lốc mấy ngày chưa xé: - Nhà không ai hút thuốc lào Guốc gỗ gầm giường đế cao: - Vợ đang đi làm, người thấp Nước nguội đựng đầy chai, cốc: -Từ lâu lọ đã hết chè Bao tải buộc sẵn sau xe: - Gạo sổ dạo này đong khó... Bạn đến thăm nhà tôi đó Cần c

Ghi ở Pha Long

Thơ   •   09.11.2021
Nền cũ đồn biên phòng Um tùm cây vô danh Hoang phế đè lên miền ký ức. Sân đồn từng mọc lá cờ Tổ quốc Bia tưởng niệm dựng lên Tên các anh lặn vào trong đá. Đâu rồi những chàng trai trẻ Ùa xuống cổng đồn đón khách lên thăm Chỉ còn bia mộ nghĩa trang? M

Chí Phèo

Thơ   •   09.11.2021
Cứ chửi đời cho sướng Chả lo ai chửi mình Không quê hương bản quán Cóc có mẹ cha sinh. Một túp lều lá chuối Một khúc sông đục ngầu Rượu một làng Vũ Đại Chưa đủ làm say đâu. Chai đầy rươu, thì nghiêng Chai vơi rượu, thì dốc Còn lại mày chai khô

Bác về thăm quê

Thơ   •   09.11.2021
Khi dép lốp bén đường khói đỏ Người quên đi mái tóc trắng trên đầu Quên đoàn xe nép nằm trong bóng lá Và chân mình bao bước nối theo sau. Quên cả nỗi xa cách xa dằng dặc Người trở về với tuổi ấu thơ Tuổi ấu thơ đường làng quen chạy nhảy Ríu bàn châ

Với đứa con ngoài giá thú

Thơ   •   09.11.2021
Đợi về khuya cả phòng lặng ngủ Mẹ nhẹ nhàng ngồi dậy vuốt ve con Mặc người đời gọi con ngoài giá thú Con vẫn trong tình mẹ vuông tròn Mẹ làm mẹ mà chưa từng làm vợ Vẫn suất cơm tập thể quá khiêm nhường Nửa làm máu nửa chia ra làm sữa Hạnh phúc nào bằ

Đoạn thẳng

Thơ   •   09.11.2021
Bà đỡ luồn bàn tay vào găng mếm Phu đào huyệt xăn cánh tay cầm cuốc thuổng Một hài nhi nâng lên Một quan tài hạ xuống Tạo hóa chơi trò bập bênh Trên cánh tay đòn cuộc đời Tì lên từng số phận Ngắn ngủi sao đoạn thẳng Nhà hộ sinh – Nghĩa địa Mà bất hạ

Chiều Hồ Tây

Thơ   •   09.11.2021
Lặng yên, chiều Thì thầm lời yêu Lộc non mềm gốc cổ thụ Mặt nước run lên, sương khói giăng màn Tay người run lên tìm nơi trú ngụ. Lá hồng môi em Sẵn-xảm-thuyền Thứ cây chưa một lần vào thơ Lứa đôi bao lần tựa vịn Trước ta bao người tìm đến Có thể c

Nói với Trương Chi

Thơ   •   09.11.2021
Hát hay đáng quý lắm rồi Dù không đẹp mặt, xấu người-đã sao? Sông xanh đối diện trời cao Con thuyền nước đẩy gác sào nằm chơi. Lạnh thì đắp chiếu trong mui Nóng thì nhảy xuống mà bơi một vòng Ướt đầu, vuốt tóc là xong Cứ coi gương lược cũng không là

Trái tim anh

Thơ   •   09.11.2021
Đau đời Nguyễn Du, đau phận Đạm Tiên Đau nỗi mẹ sinh con ngoài giá thú Đau dáng chị ngóng trông chồng biệt xứ Đau lời con khi bố mẹ ra tòa... Tâm-thất-đau rộng đến không bờ Tâm-thất-yêu khiêm nhường, bé nhỏ Mở một lần khi mùa xuân gõ cửa Đón tình em

Thị Mầu

Thơ   •   09.11.2021
Yếm đỏ buông lơi nung nính cửa chùa Mắt lá liễu liếc đứt lời niệm Phật Bóng nắng tưởng táo chua ai rắc Lá khô dày nhắc chiếu trải ổ rơm. Chân bước đi, lưng đã muốn nằn Áo đang mặc, tay bao lần toan cởi Thầy Tiểu ơi, Niết bàn xa vời vợi Hạnh phúc gần,

Mẹ Bắc Cạn

Thơ   •   09.11.2021
Kính tặng bác Bảo Con Mẹ Mẹ gửi đi mỗi đứa một vùng Đất nước Chẳng có nơi nào xa trong điều Mẹ nghĩ Sáng gửi lời Mẹ đi đến một vùng sóng bể Chiều nhận lá thư đậm nhạt nắng sương rừng Cô gái út đọc thư và tháng ngày cùng Mẹ Đã một thời căng dây điệ

Hoa quỳnh

Thơ   •   09.11.2021
Tưởng nhớ Thái Vượng Đêm Sân thượng Quỳnh nở một mình Sớm mai vọng xuống Ngơ ngác tìm: - Người ấy đâu rồi Bàn văn dở dang chuyện ngắn Bàn cờ ngổn ngang ngựa xe Sao không nghe Một lời nói, một giọng ho Sao không gặp ánh mắt trông Quỳnh nở? - Người ấy

Lạc vào chùa

Thơ   •   09.11.2021
"Trăm năm trước chẳng có ta Trăm năm sau ta chẳng có" Lời Sư Nương theo tiếng mõ Rơi rỗng cả chiều mùa đông. Ta có hay là ta không? Ta có hay là ta trước? Hỏi ai, cửa thiền lặng ngắt Lá khô cũng vẻ nâu sồng. Ta có hay là ta không Cốc cốc kh

Đêm xuân

Thơ   •   09.11.2021
Đêm xuân không dễ ngồi nhà Anh đi thơ thẩn chỉ là để đi Đến đâu, và sẽ làm gì Xin đừng rành mạch những khi xuân về Tưởng mình hát chỉ mình nghe Ngờ đâu trời đất đệm bè thiện nhiên Lá như môi, lá như tim Trong đêm rạo rực, trong đêm thì thầm Cứ đ

Tắm tất niên

Thơ   •   09.11.2021
Chẳng biết mấy tuần không chạm nước Cuối năm đón tết tắm Tất Niên Mẹ nhặt đá vườn kê thành bếp Lá tre ẩm ướt, khói lên đen. Con ngồi co ro lo trận tắm Cẳng chân mốc thếch, gãi thành đường Được nước mẹ kêu, con sợ lắm Bước ra mỗi bước, mấy lần run. Nồ

Mẹ đồng chim

Thơ   •   09.11.2021
Mẹ về từ đồng chim Hoàng hôn đen trong đôi dành lật ngửa Những con Ốc, con Trai không nhìn rõ nữa Chỉ còn nghe tiếng vỏ va nhau. Một ngày Mẹ vật lộn với đồng sâu Cắm cây Mạ mấy lần, mấy lần cằm chạm song Chân ngập trong bùn, lưng còng trong nắng Mẹ

Trò chuyện với Vọng Phu

Thơ   •   09.11.2021
- Về thôi nàng ơi Niềm sum họp đã vào từng cánh cửa Sao nàng còn đứng trong mưa, trong gió Cô đơn giữa mây trời? - Thế để đâu những lời Ta đã hẹn với người ta thương nhớ? - Người ấy chẳng bao giờ về nữa Mấy ngà năm ngắn ngủi lắm sao Đất nước qua trăm

Lê Dung

Thơ   •   09.11.2021
Vùi sâu dưới trăm, ngàn ca khúc Năm sinh có thể bị xê dịch Ngày tang lễ, Chị ơi, chỉ một. Hơn ba mươi năm hát để ru người Ai biết được Đấy chính lời ca ru mình ngày vĩnh biệt Con Ve sầu vùi mình dưới cỏ mười bảy năm Để mùa hè lên cây mà hát Chị đang

Lên Cao Bằng

Thơ   •   09.11.2021
Lên đến Cao Bằng không sợ dốc Đèo Giàng, đèo gió đã lùi sau Lên đến Cao Bằng không sợ đói Nước trong, gạo trắng sẵn từ lâu Lên đến Cao Bằng không sợ ốm Chợ bày ngải cứu bán thay rau… Lên đến Cao Bằng anh chỉ sợ Em không còn đó biết tìm đâu.

Tứ tuyệt về cây quả

Thơ   •   09.11.2021
Cây hồng Heo may cuốn hết lá rồi Thương cành chịu rét tím đồi mù sa Quả tròn không nỡ chia xa Làm than sưởi ấm cành già cuối đông. Cây hồi Hoa làm quả, quả làm hoa Mỗi cay mùa để sao sa một vùng Hương hồi làm tấm chăn chung Đắp cho tháng Chạp ngủ cù

Trước nguyên sơ kì diệu

Thơ   •   09.11.2021
Tặng hoạ sĩ Mai Văn Kế Cô gái ngực trần giã ngô, sẩy gạo Mùa về nún nhẩy nhịp cao nguyên Cô gái ngực trần gội đầu, giặt áo Sức dậy thì ngồn ngọn thiên nhiên... Cái nguyên sơ kỳ diệu anh tìm Bị phong tục, thói quen che lấp Lòng trân trọng, tay nâng

Gửi Sao Băng

Thơ   •   09.11.2021
Loé lên khoảnh khắc rồi mất hút Để lại lòng trời vết xước Đêm tối hơn đêm, ngày rỗng hơn ngày Mờ nhạt hết bao vì tinh tú khác. Vô tình hay khinh bạc Ơi sao Băng, sao Băng Loé sáng ấy trở thành tội ác Với phương trời đăm đăm!

Trưa Phú Lợi

Thơ   •   09.11.2021
Không mây Không gió Bầu trời Treo Mặt trời quả lửa Không cây Không ngọn cỏ Đất hút tầm Cát nỏ Rang Nhà tôn Mái tôn Vách tôn Che Những người lính  cởi trần Nằm ngủ. Phú Lợi Trưa Nóng mềm đế dép cao su Mái tôn hừng hực váng đầu Bỏng bàn ta

Qua đèo Pha Đin

Thơ   •   09.11.2021
- Kìa, hoa Ban, hoa Mai! Cô dân công thốt lên trong hơi thở Khi qua đèo Pha Đin. Sắc hoa hồn nhiên thơm gió núi Khi đó chỉ là diệu vợi Trong một thoáng mắt nhìn. Dốc đang lên, đang lên Ba mươi hai cây số đường đèo không giọt nước Sương mù Pha Đin là

Thăm chồng

Thơ   •   09.11.2021
Phong Châu cách mấy ngày đường Chị lên Bát Xát, Trịnh Tường thăm anh Sông dài, dốc dựng, đồi quanh Núi xanh tiếp nối rừng xanh chập chùng. Cưới nhau chưa bén hơi chồng Balô ngược phía biên phòng anh đi Lặng thầm trước lúc chia ly Hiểu rồi, vợ lính mấ

Tre ơi

Thơ   •   09.11.2021
Lọt lòng mẹ, nằm trong chiếc nôi tre, Ngửa mặt nhìn lên gặp mái nhà tre nứa. Đòn dông, đòn tay song song chạy dọc, rui chèo xui mái lao ngang. Lạt tre non xoắn xuýt chắc bền, để mưa nắng phí ngoài che chở. Tôi nằm ngửa đạp chân trong nôi nhỏ, đôi gó

Nguyễn Du

Thơ   •   09.11.2021
Tóc bạc cám thương người phận mỏng Lưng gấy trĩu nặng nỗi bể dâu Ngực yếu, trái tim thì quá nặng Nhờ thơ san sẻ bở niềm đau.

Mắt con nhìn

Thơ   •   09.11.2021
Cha công kênh con trên vai Cho con nhìn gáy thằng xâm lược Những cái gáy rung theo chân bước Những cái gáy xếp thành hàng hai. Chúng muốn tóc trên gáy mọc dài Chúng muốn kéo cổ áo lên che bớt Nhưng cái gáy không có gì che được Khi những đầu kia đã cú

Tà Sanh

Thơ   •   09.11.2021
(trích) Kính tặng sư đoàn 330, Quân khu 9. Con Voi rừng trụi lông Sốt rung rừng, lá mùa khô rơi rụng Khe lá mục cạn dòng nước uống Con trai khát ăn nhầm lá độc Chết vắt ngang thân gỗ mục chắn đường Cánh Kền Kền-từng mảng trời rơi xuống Xé tra

Trong đêm Phòn Thà Khẹt

Thơ   •   09.11.2021
Đất ngấm hơi mưa, người ngấm rượu Lá cây vẫy gió, người sao yên Chắp tay mời anh, em đứng đợi Sao anh lại bảo Phòn chưa quen? Vào hội Lăm–vông không ai lẻ Con gái mắt tình, má đỏ au Con trai tay dẻo, đôi chân khoẻ Kín một vòng Phòn biết nhớ nhau. Đứ

Thơ vui tặng bạn nhà thơ

Thơ   •   09.11.2021
Thấp thỏm ngày dài đợi với trông Khuya về lặng lẽ ngọn đèn chong Giàu nhớ, giàu thương, giàu ly biệt Thi tứ tràn đầy, bụng rỗng không! Mưa gió, xa xôi - không đáng kể Dép tụt quai rồi, vẫn bước đi Khi buồn thương cả đời giun dế Nhấp chén, trời kia cũ

Ở nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn

Thơ   •   09.11.2021
Gió hát lời ru của rừng thông Mặc dù thông chưa kịp mọc Sóng vỗ về lời của dòng sông Dù Hiền Lương thượng nguồn rất hẹp Gió, sóng hát khúc không cùng Còn lòng người rưng rưng. Nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn Nơi gặp gỡ những người con Thời gian không

Gửi em quê biển

Thơ   •   09.11.2021
Quê em nước đến gặp trời Sông về gặp biển, gió khơi gặp buồm Bến nằm đợi gặp cá tôm Mùi thơm mực nướng gió nồm gặp nhau Lưới đèn phơi giữa dòng sâu Nắng tìm gặp, toả bảy màu long lanh. Buồm nâu, cát trắng, biển xanh Áo em đứng đợi bóng anh - riêng mà

Đạm Tiên

Thơ   •   09.11.2021
Cỏ thanh minh tươi non tận chân trời Chỉ nơi này héo úa Một vùng ngổn ngang lớn cao phần mộ Chỉ nơi đây nấm đất sè sè Khói hương bay ấm áp bốn bề Chỉ nơi này lạnh lẽo... Đạm Tiên Quá nhiều người đón đưa thời nàng xuân sắc Kiếp ca nhi một đời nàng há

Mỵ Châu

Thơ   •   09.11.2021
Khi quay lại chém con sau yên ngựa An Dương Vương, người đã nghĩ suy gì? Hay cùng đường, ai cũng là giặc giã Và nghe lời mách bảo của Kim Quy. Kẻ thù ở sau lưng - dù lời thần đi nữa Người phải trông bằng chính mắt của mình Công chúa Mỵ Châu nép Vua c

Khi qua nơi hẹn

Thơ   •   09.11.2021
Tặng L Sao dồn dập thế tim ơi Khi qua nơi hẹn của thời yêu nhau Có gì, còn có gì đâu Ngã ba với gốc phi lao trụi trần. Sao ngập ngừng thế bàn chân Chuyện xưa tưởng đã mấy lần nguôi quên Cái thời lá cỏ xanh êm Những chiều ngóng đợi, những đêm hẹn hò

Phác văn

Thơ   •   09.11.2021
Thơ chỉ ngọn lửa nhỏ Vẽ vừa đủ treo tường cơ quan Đánh cờ bao phen mất phở Còn lại tiếng cười ran. Tiếng cười Phác Văn Đừng ai chê là nhạt Có mặt chát nước mắt Có cay đắng nỗi niềm Mượn tiếng cười đẻ chấp nhận, nguôi quên. Là bạn cờ, bạn thơ Tôi ngượ

Qua đèo gió

Thơ   •   09.11.2021
Ngược dốc, ngược dốc, vẫn ngược dốc Quành gập bất ngờ, xoáy trôn ốc Hành quân ngược đèo như lên trời Balô nằm cao, đầu cuối thấp. Người lắm chuyện nhất cũng ít nói Còn sức thì dành cho đầu gối Bắp chân người trước, ngực người sau Bắc màu quân phục lê

Nói với cô gái trên tờ lịch treo tường

Thơ   •   09.11.2021
Từ phương nào cô đến Nhìn tôi bằng nụ cười Và bông hồng chúm chím Cũng mang hình đôi môi Tôi có những ngày vui Và ngày buồn chẳng thiếu Chỉ có nụ cười thôi Làm sao mà thấu hiểu? Làm sao mà thông cảm Làm sao cùng sẻ chia Khi suốt ngày suốt tháng Cô ch

Cây lá đốm

Thơ   •   09.11.2021
Trồng một năm Cây lá đốm thành chậu cây lá đốm Đơn lẻ thành sum vầy Lời gió râm ran hạnh phúc. Trồng hai năm Cây kề cây chen chúc Miệng chậu trở nên quá chật Ta nghe lời kêu cứu từ cây. Cây chủ, lưỡi dao cắt sát gốc Không ai đau khi nhựa chảy  r

Sức mạnh đàn bà

Thơ   •   09.11.2021
(Thay cho phần mở đầu thiên truyện "Ngàn lẻ một đêm") Chẳng bom đạn, binh đao đủ nghiêng ngửa vương triều Cho nhà vua nghĩ mình là người khổ nhất Trút vương miện, lang thang như tiều phu, hành khất Thần dân ơi, ai đón được vua về ?

Hoa hậu của nhà

Thơ   •   09.11.2021
Tặng Vân Nhà có ba trai: Hai con, một Bố Chỉ mình em độc đắc nữ thôi mà Anh bạc đầu chưa qua thời nhí nhố Cứ gọi em là hoa hậu của nhà! Hoa hậu của nhà không đánh phấn Quạt bếp than bén lửa, má đủ hồng Chưa từng diện mốt áo dài, áo tắm Áo bà ba em mặ

Gánh củi

Thơ   •   09.11.2021
Gánh củi ấy đè tức ngực tôi Cả trong chiếm bao, giấc ngủ Trở mình ú ớ Đòn gánh tre ép chặt con tim Tôi vung tay hét lên: - Thôi, thôi đừng gánh nữa! Đêm đêm đè nặng ngực tôi Là gánh củi một lần tôi gặp Trên đường vào Mường Phăng Cháu nhỏ lên năm gánh

Nào, nâng cốc ta uống

Thơ   •   09.11.2021
Tặng K7-Toán ĐHTH Cứ gọi mày, xưng tao Như cái hồi đi học Dù nhôm nhoam màu tóc Dù hói nửa mái đầu Dù ông nội, ông ngoại Kính lão lóa mắt nhau. Hãy gác ngay bằng cấp Ở học viện, cơ quan Hãy quên đi quyền chức Cấp bậc với quân hàm Mang thằng người trầ