Viết ở chùa Tây Phương
Lần theo bậc đá ong rỗ mặt thời gian trũng dấu chân người, hết một xóm nghèo là cửa Phật. Thả vội chút tiền vào bàn tay người đàn ông tàn tật Làm việc thiện mà như ăn cắp? Đỏ mặt. Hoang mang tôi vịn tiếng chuông chiều. Các vị La hán chùa Tây Phương N
Nội dung bài thơ: Viết ở chùa Tây Phương
Lần theo bậc đá ong rỗ mặt thời gian
trũng dấu chân người,
hết một xóm nghèo là cửa Phật.
Thả vội chút tiền vào bàn tay người đàn ông tàn tật
Làm việc thiện mà như ăn cắp?
Đỏ mặt.
Hoang mang tôi vịn tiếng chuông chiều.
Các vị La hán chùa Tây Phương
Như vừa ở sau chùa ù về đón khách.
Những đồng tiền lễ dâng lên đồng nào là chắt chiu mồ hôi nước mắt?
Hương khói mịt mờ
Sấp trắng ngửa đen?
Các vị La Hán chùa Tây Phương,
Bao người lễ tượng? Và bao người lễ Phật?
Ung dung nụ cười độ lượng
Chúng sinh.
Tiếng lá ngoài sân,
Lòng trần thế bao băn khoăn chưa dứt,
đã thấy các vị bước xuống đời
Qua những bậc đá ong.
Bài thơ Viết ở chùa Tây Phương của tác giả Nhà thơ Đàm Huy Đông - Hoà Bình Hạ, Hy Giang, Giang Tây, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Đàm Huy Đông - Hoà Bình Hạ, Hy Giang, Giang Tây
Nghệ danh: Đàm Huy Đông
Tên thật: Hoà Bình Hạ, Hy Giang, Giang Tây
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Đàm Huy Đông - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Đàm Huy Đông, Thơ Đàm Huy Đông, Nhà thơ Đàm Huy Đông
Không đề (Mưa có buồn không, có nhớ em?)
Không đề (Ngày xưa ấy, anh từng ghen với gió)
Nếu thật buồn em hãy về với biển
Nếu thật buồn em hãy về với biển
Không đề (Nắng sắp tắt, lộc vừng rơi thảng thốt)