Bản xưa
Bốn mươi năm chưa về lại Có ký ức lần lối mòn Gặp cái rét Ba Vì rất nhọn Tranh lợp, tranh che phong phanh mái lán Ngọn đèn phòng không chụp sát mặt bàn Em kềnh càng trong áo bông quá cỡ Cơn gió lùa còn run. Có mùa xuân Đến bất ngờ như không a
Nội dung bài thơ: Bản xưa
Bốn mươi năm chưa về lại
Có ký ức lần lối mòn
Gặp cái rét Ba Vì rất nhọn
Tranh lợp, tranh che phong phanh mái lán
Ngọn đèn phòng không chụp sát mặt bàn
Em kềnh càng trong áo bông quá cỡ
Cơn gió lùa còn run.
Có mùa xuân
Đến bất ngờ như không ai đón đợi
Phiên trực tất niên giao ca vào năm mới
Mồng một em nhớ nhà bỏ bữa liên hoan
Ta đứng chôn chân liếp nứa nhà sàn
Không quen dỗ dành, để em nằm khóc
Ta ra sân kho nhập hội ném còn.
Bốn mươi năm
Ta và em đã già
Khu rừng từng lấy củi chủ nhật
Con suối quen chọn đá mài dao
Chân dốc nghỉ vai cho vơi cơn mệt...
Nghe nói thành khu du lịch
Cho người phương xa tìm vào
Riêng bản xưa vẫn mái sàn màu khói
Chập chờn như chiêm bao.
Bài thơ Bản xưa của tác giả Nhà thơ Vương Trọng - Vương Đình Trọng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Vương Trọng - Vương Đình Trọng
Nghệ danh: Vương Trọng
Tên thật: Vương Đình Trọng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Vương Trọng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Vương Trọng, Thơ Vương Trọng, Nhà thơ Vương Trọng
Lời thỉnh cầu ở nghĩa trang Đồng Lộc
Lời người đào huyệt ở nghĩa trang thành phố
Tản mạn về những cánh diều giấy
Thơ vui tặng các bà vợ hay ghen
Chơi cờ cùng ông lão vui tính ở thành phố Điện Biên
Ở nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn
Nói với cô gái trên tờ lịch treo tường