Qua lối cỏ tranh

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 00:46 AM

Riêng tặng Trương Thanh Yên Cảm ơn đất, cảm ơn trời Đến với em, cũng một người yêu em Trăng mềm xé mỏng từng đêm Gối chao nghiêng mộng trinh nguyên nõn nà Con chim ngồi ngó núi xa Tháng ngày mổ giọt giang hà héo khô Vu Gia nghẽn lối đợi chờ Em không

Nội dung bài thơ: Qua lối cỏ tranh

Riêng tặng Trương Thanh Yên

Cảm ơn đất, cảm ơn trời

Đến với em, cũng một người yêu em

Trăng mềm xé mỏng từng đêm

Gối chao nghiêng mộng trinh nguyên nõn nà

Con chim ngồi ngó núi xa

Tháng ngày mổ giọt giang hà héo khô

Vu Gia nghẽn lối đợi chờ

Em không về lại bến đò Bà May

Gò Đình lỗi hẹn Thung Mây

Anh qua Kiệt Dứa, gặp ngày yêu em

Nhắc chi nhiều, chỉ nhớ thêm

Màu sim năm ấy còn tim tím hoài

Mấy năm rồi, mây vẫn bay

Bàu Quyền còn nhắc chuyện hai đứa mình

Bi chừ, hiu hắt cỏ tranh

Em xa chi, để mình anh thẫn thờ?


Bài thơ Qua lối cỏ tranh của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Hồ Tây chiều tháng giêng

Thơ   •   21.11.2021
Gió mềm quá phía hàng cây đem hơi rét mỏng rắc đầy tóc em chạm bàn tay, rối nhịp tim phút thiêng là phút môi tìm môi nhau Một chiều từ đẩu từ đâu hoa đào ửng đỏ một màu má em ừ! thì mặc kệ tiếng chim bên nhau...  giây phút nổi chìm lặng câm N

Hụt hơi

Thơ   •   21.11.2021
Phượng già đỏ chót Bọ cạp vàng khè Cùng nhau nhảy nhót Nhức mắt mùa hè.

Nhấn phím buồn

Thơ   •   20.11.2021
dãy núi mù loà oằn vai gánh những ngôi mộ không tên đang khao khát một ngày nắng muộn của dĩ vãng rất xa trong ký ức sau cuộc chiến trái tim biết đau ngày lọt lòng nhàu nát đong đưa dáng hình tật nguyền hạt gạo mắc lũ từng dòng nghĩ phơi cốt trơ xư

Mưa Quan Âm

Thơ   •   21.11.2021
Bữa hơm ghé lại Trường An Mưa Núi Lở, lạnh ngắt, Quan Âm buồn Gió chiều cũng đứng sựng luôn Quán cà phê Tuyến em còn đợi tôi? Hoàng hôn tím rịm đôi môi Chuông nhà thờ đổ một hồi, rồi ngưng Trời ơi! Thấy nhớ vô cùng Một mình chớ mấy, mà ưng đứng hoà

Nghĩa trang

Thơ   •   20.11.2021
Như ruộng bậc thang những ngôi mộ hàng hàng lớp lớp chung & riêng có tên có tuổi có quê có quán & không tên không tuổi không quê không quán hàng hàng lớp lớp lớp lớp hàng hàng ở đây quy tụ thành nỗi buồn khổng lồ rợn người muốn mang hài cố

Tiếng cười nuôi ai?

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng cười nuôi ai? tiếng khóc nuôi ai? khóc và cười nuôi cuộc đời.

Tiễn bạn lên ga Huế

Thơ   •   21.11.2021
Tiễn bạn lên ga Huế và vĩnh viễn không gặp nữa tiếng còi tàu đêm ấy đã chảy trên khoé mắt.

Bệnh nan y

Thơ   •   21.11.2021
Yêu là chứng bệnh nan y Tái phát, chữa hoài không dứt.

Con tôi khóc vì cái đọt cây khế đã héo

Thơ   •   20.11.2021
Con tôi khóc vì cái đọt cây khế đã héo [hôm qua nó còn mơn mởn xanh] tôi giải thích và bắt con sâu đục thân thằng bé vẫn dẫm chân khóc, hỏi: - vì sao?

Ngôi mộ nước

Thơ   •   21.11.2021
thương về miền trung Thành tựu của những trận xả lũ là biến nhân dân chui rúc trong ngôi mộ nước khổng lồ bùn non sẽ lấp đầy họng đói lũ trẻ con không còn đồng phục đến trường những con người như thân cây chuối gãy ngang lưng những con người chưa b

Thói quen

Thơ   •   20.11.2021
Bình thường chẳng biết ra răng Nhưng khi uống rượu, nhớ thằng bạn xưa Mở phone buông chuyện búi xua Nói huyên thuyên, vẫn thấy chưa đã thèm.

Từng cơn đau thắt ruột

Thơ   •   20.11.2021
từng cơn đau thắt ruột đã dắt anh vào những giấc ngủ ma những giấc ngủ chập chờn nửa mơ nửa thực anh gặp lại người anh ruột chết đã mười ba năm vì tai nạn giao thông ở Gò Vấp anh gặp lại người em chết đói năm 1977 không gặp mẹ lần cuối cùng khi mẹ về

Ngờ

Thơ   •   20.11.2021
một ý nghĩ mở ra coi chừng có sự nhập cư của ngôn ngữ một câu nói mở ra coi chừng có sự tòng phạm của ngoa ngôn một nụ hôn mở ra coi chừng có sự đồng thuận của xảo quyệt và em mở ra coi chừng...

Về quê

Thơ   •   20.11.2021
Nghỉ hè bé lại thăm quê Được đi lên rẫy, được về tắm sông Thăm bà, rồi lại thăm ông Thả diều, câu cá... sướng không chi bằng Đêm về ngồi ngắm ông trăng Nghe ông kể chuyện chị Hằng ngày xưa Bà rang đậu lạc thơm chưa Mời ông bà, bé say sưa chuyện trò.

Phai

Thơ   •   20.11.2021
Tóc cùn mọc sợi hư vô Lời phai ngôn ngữ, môi chơ vơ mòn Sương chiều phủ trắng sườn non Liêu xiêu dốc muộn, hỏi còn những ai?

Tán

Thơ   •   20.11.2021
Em lạnh như là nước đóng băng Anh như tia nắng chốn thiên đàng Gặp nhau em quyết không nhìn mặt Nhưng gió bảo rằng: em sẽ tan.

Công việc

Thơ   •   21.11.2021
Những vì sao đêm nay nhảy múa ca tụng vũ trụ sẽ vụt tắt khi đêm tàn nhường chỗ cho những giọt máu ca tụng nỗi đau của loài người sẽ kéo dài mãi mãi.

Rứa là

Thơ   •   20.11.2021
Một thân, mấy dặm bôn ba Một tôi, với một đàn bà là em Rứa là ngày đẻ thành đêm Rứa là đêm, lại đẻ thêm từng ngày.

Đối diện Nhật Lệ

Thơ   •   20.11.2021
cát hằng hà mang hình giọt lệ thổi ngược vào khoé mắt răng môi đồng hới của anh & em và của mặn mòi nỗi nhớ đang bay trên bầu trời ma mị riêng chung hãy tựa vai vào nhau để núi đồi cất dấu trầm hương lời thì thầm của lắng nghe là vị ngọt nụ hôn đ

Vội mà không vội

Thơ   •   20.11.2021
Thấy đêm hối hả vô cùng Tiếng ho đã vội lăn đùng ra sân Thấy khuya hối hả bao lần Câu thơ tọt xuống mộ phần nằm chơi!

Thức dậy sau cơn bão

Thơ   •   21.11.2021
một buổi sáng tù mù bùn non thấu lên cổ họng bùn non dán chiếc quần đùi vào đôi mông lép tôi như pho tượng đồng cáu xám Quảng Nam! tôi gọi thầm như tiếng rên 1945 tất cả những đau thương sau lũ dạt về phía đuôi mắt mẹ những âm thanh không thể thở nổ

Cho những ngày đông lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Cho nhau cơn gió lạnh lùng trên đôi môi nặng trĩu nỗi buồn Cho nhau từng vết thương lòng trên đôi mắt lưng tròng chiều đông Cho nhau ngày tháng ngục tù trên đôi cánh tay mù Cho nhau thương nhớ đoạ đày trên nấm mộ gầy người ơi! Tình đã chết như

Người phu oằn vai

Thơ   •   20.11.2021
Người phu oằn vai kéo xe vật liệu bằng tay và vai ngôi nhà thêm cao bóng người thấp xuống.

Nắng cùng cực

Thơ   •   21.11.2021
Bốn hai, bốn ba độ rồi, người ngồi, lửa cháy trên da Bốn ba, bốn lăm độ rồi, người chui xuống đất cho rồi Ứ ư, cái con lợn sề, nằm dài, vừa thở vừa la Ứ ư, có con thằn lằn, tự nhiên rớt xuống nền nhà Đất nóng, tơi bời cỏ héo Rừng cháy, trên da thịt m

Con chim sâu bé bỏng réo gọi bình minh

Thơ   •   20.11.2021
Con chim sâu bé bỏng réo gọi bình minh đã chết từ lâu trong họng súng của những thằng du côn chuyên vác súng chì tôi đang nghe mồn một tiếng kêu của nó.

Mầm động

Thơ   •   20.11.2021
nơi ngực em mặt trời đã ẩn nấp niềm kiêu hãnh sa mạc động dồn lên ánh sáng khai thiên lập địa những ý nghĩ cát phôi thai loã thể sa mạc lý trí phơi ra niềm tin yếu mềm sự sống run rẩy trong mắt dã nhân của sự thật đóng khung bức tường tưởng niệm bà

Về đâu mong manh

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua Huế mưa rất đen tôi biết mình sắp chết âm vọng rên xiết dòng sông trôi mưa chập choạng sấm chớp cơn đau đánh thức tôi dựa bàn phím toóc tách đua mưa chống chọi bệnh bằng ngụm rượu lạt ngày đông   bóng ma kéo tôi hơ ấm xác lá khung

Âm thanh trước tiếng gà gáy

Thơ   •   20.11.2021
tất cả xác chết của mùa tương tàn đã được sắp xếp lại trong một hộp đen trôi bềnh bồng trên dòng sông nước mắt không thể hoà trộn vào đâu được dù là một tiếng khóc rất khẽ những ngọn lửa xanh ngút thịt xương đã cháy dần dần soi từng vết thâm của từng

Sở hữu

Thơ   •   20.11.2021
Tôi sở hữu hàng ngàn cánh đồng bạt ngàn nỗi buồn và hàng vạn ngôi mộ gió tôi tin vào điều đó như tin vào cái chết của mình vì tôi vĩnh viễn sở hữu cái chết ấy.

Lời dặn dò nuốt từng km

Thơ   •   20.11.2021
lời dặn dò nuốt từng km mở hành lý mùi tóc em đâu đây

Con đường lá me

Thơ   •   21.11.2021
Nghiêng nghiêng buổi chiều chở gió Con đường xanh ngắt vòm me Nghiêng nghiêng rơi từng lá nhỏ Reo vui theo bước em về Nghiêng nghiêng hồn nhiên bím tóc Vương đầy những lá me rơi Không gian nhẹ tênh như gió Mắt em xanh biếc chân trời Nghiêng nghiêng v

Gió Nam

Thơ   •   21.11.2021
Gió Nam thổi suốt đêm qua Đốt cho cái ngủ ướt nhoà mồ hôi Trưa nay rặn mãi một hồi Cơn mưa mới rụng được đôi ba hòn Thương cho bụi ớt mi nhon Đã vàng chiếc lá, đã giòn cành xiêu Cơn mưa làm nóng thêm nhiều Sặc mùi hơi đất làm thiu đường làng Con chó

Nghe bắt mệt

Thơ   •   20.11.2021
Một mụ gió, một con sông Một tôi trôi giữa đám đông tà tà Lá mùa đông, rụng tẹt ga Bánh xe xẹp, cũng quáng gà trong mưa Hỏi rằng: năm cũ về chưa? Có mang theo chút dây dưa thuở nào? Cây tình sống thiệt là lâu Biết em nay đã mang bầu, vẫn xanh Bìm bìm

Bản năng khóc

Thơ   •   20.11.2021
Quất thật đau vào sự trở về hèn mọn của chính tôi Sự trở về đã cạn ráo cái nhìn quen thuộc Cõi người đã tạo ra bản năng cái khóc Khóc khi lọt lòng Khóc đòi bú sữa Khóc vì sướng sung khi mẹ mua cho cây kẹo ú Khóc vì tình phụ Khóc tiễn đưa một người lì

Hên xui

Thơ   •   20.11.2021
Có nhiều con ngươi nằm ngoài con mắt có nhiều con mắt không có con ngươi có nhiều con người nằm ngoài khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không phải con người có nhiều con ngươi ẩn trên khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không có con ngươi có nhiều con mắ

Mở và khép

Thơ   •   20.11.2021
Sự cọ xác bỏng rát của đêm tân hôn bằng âm thanh co duỗi đang nâng vóc dáng của ánh sáng mập mờ quyến gợi ôi cánh tay trần úp mặt nhân gian ôi hương ngực chảy tràn giông bão ôi ngón ngón ngất ngây từng núm ve vuốt ôi sự nhớ quên nhập vào tiếng rên kh

Cạn đêm

Thơ   •   21.11.2021
Khóc cười chi nữa ư em? bàn tay lỏng ngón đã mềm sương khuya ngoài kia trăng khóc đầm đìa soi vào đâu những lời thề không xanh? Cạn ly rồi! rót... cũng đành uống đi! cho cạn cuộc tình hư không lăn đi một chuyến tang bồng trả vay âu cũng một dòng tâm

Cơn cớ gì?

Thơ   •   20.11.2021
Vừa nghe nắng khét trên cành Cam Lâm cát dỗi, Cam Ranh gió hờn Một ngày không thể dài hơn Con tim bỏng rát bởi cơn cớ gì?

Sự trở về

Thơ   •   20.11.2021
sự trở về trượt trên đường tàu đã mục chừng bấy năm có đi đâu có vui bao nhiêu có hạnh phúc bao nhiêu của những ngày tự do thì trở về cũng ngột ngạt trong bực dọc của những chuỗi ngày lê thê giả dối hỡi cao xanh mùa thu còn chìm nghỉm trong lớp bù

Những tán lá trên đầu

Thơ   •   21.11.2021
Những tán lá trên đầu khuất dưới tầng lá khác những ngọn cây không ngừng vươn lên đang nuốt dần những tia nắng.

Sẽ quên một cuộc tình

Thơ   •   20.11.2021
Cuộc tình ấy như cuộc chiến tranh quên thuốc súng bởi sống bên nhau mà tê liệt môi hôn bởi đối diện nhau mà không thấy mặt ngôn ngữ bọc đường đã làm đầu lưỡi không còn vị giác từng đợt sóng làm tình của biển cũng dần quên khao khát một lần chạm đau v

Ngọc trong đá

Thơ   •   20.11.2021
Hãy mở lối cho thơ đừng tuyệt vọng Ngày đã lên ngọn lửa cháy hoàng hôn Nắm chặt tay hơn để bấu toạt nỗi buồn Đừng níu kéo cái nhìn sâu thấp thỏm Đàn hãy dạo hoan âm biêng biếc sóng Tim hãy rung nhịp biển mặn linh hồn Và tái sinh những vỏ ốc hoàng hô

Vầng trăng viễn phố

Thơ   •   20.11.2021
Kể từ tóc gội bờ môi Vầng  trăng viễn phố theo người qua sông Mùa xuân trong mắt chưa chồng Nhẹ như hương sắc hoa hồng nguyên sơ Này em hờn dỗi ngây thơ Ngực rung một thoáng dại khờ, biết không? Vội chi để rớt mùa đông Cho môi héo chút bụi hồng

Ác mộng

Thơ   •   20.11.2021
đêm qua tôi đi trong ác mộng ưỡn ngực bước trên con đường vạch sẵn con đường đầy hoa ảo sắc có mùi tanh của máu giẫm đạp lên những hình hài quái gỡ con đường bắt nguồn từ tối tăm mở ra những tháng ngày đen tối vùi lấp nước mắt tài hoa chôn sống dày v

Hành trình tiếng vọng

Thơ   •   20.11.2021
những chất chồng họa tiết nước mắt quệt lên gò má sơn dầu xám xịt một màu mùa đông khe suối một màu mùa hạ biển dâu nhốt chật không gian bố cục ánh sáng lấy từ đôi mắt thiếp ngủ đã nói lời tiên tri xanh xao những phiến màu toát ra từ tiếng thở đã nó

Nhện ạ! Mi thật giỏi!

Thơ   •   21.11.2021
Nhện ạ! mi thật giỏi! bắt được con ong to hơn mi sự im lặng giả vờ thật khủng khiếp.

Giọt nắng vàng

Thơ   •   21.11.2021
Từ trong rối rắm tiếng ve Mới hay nắng gắt bên hè giòn tan Mẹ ngồi giặt áo cũ càng Tiếng ve đổ giọt nắng vàng đầy tay.

Lời mưa

Thơ   •   20.11.2021
Thì em, em đã quay về Con đường xanh lối cỏ thề ướt mưa Thỏa bao nhiêu những mong chờ Vòng tay là mấy bến bờ yêu thương Gió mùa lành lạnh con đường Mà trong nhau, ấm một phương trùng phùng Đã qua giấc ngủ mông lung Nụ cười đã xoá bão giông đi rồi T

Chạy ngược từ ngã ba Ái Nghĩa

Thơ   •   20.11.2021
Nhói đau phía trời chiều Thượng Đức bủn rủn phù sa bão lũ ùa về mưa cắn nát lòn bon non tháng mùa tuổi trôi dạt Ba Khe chạy về phía đại ngàn run rẩy mơ hồ cá Bàu Quyền mơ hồ cam Am Thông tôi thức nhận khuôn mặt phi trường trên tiền đồn đổ nát mọc nê

Trung du

Thơ   •   20.11.2021
thời gian trắng hớ rỗng tuếch những ngọn núi cúi mặt thê thảm nhìn dòng sông nhầy nhụa máu những con người tôi đã gặp chết dần như cục đất bạc màu những bàn tay xương xẩu chìa ra sau mùa lũ quét những ánh mắt đục ghèn rơm rớm cơn đói đục thân những c

Hình dung

Thơ   •   20.11.2021
Ta đi khóc một linh hồn Cốt là để biết nỗi buồn thế nhân Ta đi đắp điếm mộ phần Nghe xuân chết lịm trong thân xác này Bao nhiêu hột nắng về đây Có hong lên ấm chút quay quắt lòng?! Bàn chân nào lội qua sông Có nghe nguồn cội réo dòng phù sa? Em chừ k

Bước chân con kiến

Thơ   •   21.11.2021
Chuỗi ngày dài rỉ sét trong khu rừng hoang những chùm hoa sim hoa mua hoa vằn trắng rũ cánh từ lâu tơ nhện đứt từng khúc câm nín tan vào hơi nước lòng vực giăng bẫy mỗi con người tự nhô lên một nấm mồ đang di chuyển nhọc nhằn mệt mỏi họ gom từng khúc

Tôi nghe phía đầu nguồn

Thơ   •   20.11.2021
tôi cạo cái đầu tôi trọc lóc tóc lại mọc lên như quả chôm chôm từng sợi thần kinh chĩa ra mọi phía tôi nhìn có những cái nhìn nhắm mắt mới rõ mới thấu có những cái nhìn quay lưng vẫn biết vì những tiếng rên oan khốc vì cái mùi hôi ngu ngốc vì cái mà

Thật chán! Một loài khỉ đột bước vào giấc chiêm bao của tôi

Thơ   •   21.11.2021
chúng tồn tại bởi bản năng của sự sinh sản tồi chúng có một hồ sơ ướp máu thối chúng biết múa ca đú đởn trên những ngôi mộ khủng lồ của tổ tiên chúng rồi chúng quên dần những bước chân tiền sử bước chân chạm đá và đôi tay lượm quả tồn sinh chúng ngơ

Trưa qua ngõ cụt

Thơ   •   20.11.2021
Nắng trưa nhuộm khói sương chiều Bàn chân chạm những tiêu điều ngõ đen Vấn cong lá chuối, thổi kèn Con chim giật chắc, nó bèn bỏ đi Ngó chung quanh, chả có gì Một màu nhang khói lầm lì lửng lơ Ngó lên trời, mây ngơ ngơ Một màu xám tái, bao giờ mới xa

Bài học nho nhỏ

Thơ   •   21.11.2021
Gà ăn hạt lúa bé Đẻ được nhiều trứng to Hạt mưa rơi rỉ rả Làm nên vũng nên hồ Từng bài học nho nhỏ Em tích luỹ từng ngày Bao điểm mười thắm đỏ Hứa hẹn một tương lai.

Như một phiêu bồng

Thơ   •   21.11.2021
Thiên thu ngủ phía mặt trời Anh về cô đọng mấy lời tà dương Hỏi bàn chân mấy con đường? Hỏi em mắt lệ thấm Tương giang sầu Em về, anh biết về đâu? Mùa xuân rục giữa sắc màu phù hoa Cô đơn đội nắng giang hà Em qua phố rộng dấu tà lụa bay Thưa rằng đã

Hỏi người dưới mộ

Thơ   •   20.11.2021
Áo quần vừa mới đốt xong Nắm nhang đỏ rực bên vòng hoa tang Người về nhập khẩu nghĩa trang Có còn mang nỗi hàm oan theo cùng?

Kỳ đài sừng sững

Thơ   •   20.11.2021
Kỳ đài sừng sững những lá cờ thay sắc gió nói lời rêu.

Cối đá cũ ở góc vườn

Thơ   •   21.11.2021
Quá lâu, người nhớ ta chi nữa Bụi chuối, chuồng trâu, ta ở đây Một góc đời trôi, thôi, cứ rứa! Sá chi nắng dạn với mưa dày Một thời bao cấp, bao mài giũa Lên xác thân này, rựa với dao Gạo trắng, riêng lòng ta hiểu rõ Nhịp chày đã đớn lại càng đau Ba

Trăng trối

Thơ   •   21.11.2021
Cái phút giây sặc máu Là lúc chia tay nhau Tình lên cơn co giật Mửa ra toàn nỗi đau!

Xem thư pháp

Thơ   •   21.11.2021
Xem thư pháp, có người bảo: - tấm bùa ém quỷ có người thốt lên: - tuyệt đẹp!

Đêm rùng mình nỗi đau

Thơ   •   20.11.2021
Đã cong một bờ cỏ rối đã chết một sợi tóc môi thơm sao em không về nghe đêm cào cấu một lối chiêm bao ngút gió sông buồn từng ngón tay u mê trượt trên làn da khô cháy của mùa cằn cỗi tiếng dế đói làm nám bóng khuya tội lỗi sao em không về? những ước

Đồng hồ báo thức

Thơ   •   21.11.2021
Chiếc đồng hồ của bé Thật ngoan ơi là ngoan! Sáng nào cũng dậy sớm Đúng giờ hẹn, chuông vang Bé liền mau thức dậy Tập thể dục nhịp nhàng Rồi đánh răng súc miệng Tự giác ngồi vào bàn Bé ôn lại bài cũ Cùng với bạn chim sâu Cún con vừa tỉnh ngủ Ngồi lắc

Chỉ trong đêm tối

Thơ   •   20.11.2021
Chỉ trong đêm tối mới thấy ánh mắt sáng ma quái của lũ mèo bóng tối nuôi dưỡng nó.

Mở cái máy ra nè cho biết mặt!

Thơ   •   20.11.2021
suốt một cái tết ta tắt máy di động nó nằm thu lu trong cái hộp đựng đồ tạp nham tắt nguồn đồng nghĩa nó đã chết bởi nó không giúp ta nối hộ những câu chúc mừng năm mới của bạn bè tứ xứ có thể bạn bè chửi thầm ta vài câu cũng nên đại loại mẹ! thằng

Sông trăng

Thơ   •   21.11.2021
Chảy qua lòng thành phố xanh một dòng trầm tư nỗi niềm hoài sóng vỗ sông gầy hơn lá thu Cỏ dấu mùa biêng biếc trải vàng hoe bến mơ sông duềnh xanh nuối tiếc cứ dài thêm mong chờ Buồn nào cháy mù sương điệu Nam Ai tha thiết ngập ngừng chi sông Hương

Thái hư lảo đảo

Thơ   •   20.11.2021
Dừng lại ngọn đồi túi nilon căng rượu kéo gốc túi dài thành vòi rượu lăn vào vỏ chanh leo quý & thương chi lạ những cái kéo dài ra em kéo mùa xuân mái tóc quê hương kéo nỗi buồn dòng sông hoàng hôn kéo bóng cây ngã quỵ xuống con mương già sương m

Ngày cũ giống ngày mới

Thơ   •   20.11.2021
Ngày cũ giống ngày mới đều mọc ra từ đêm tối chỉ khác nhau cái mặt.

Ngày mai xa

Thơ   •   21.11.2021
Ngày mai giã bạn tôi về lá bàng khô giữ lời thề được không? sông Hương thao thiết một dòng câu thơ bỏ lửng cứ vòng vèo trôi Ngày mai buồn lắm người ơi! câu thơ chôn chặt một trời Huế mưa lật từng trang... vọng trường xưa chiều loang sắc tím gieo mùa

Khi thành phố biết hôn

Thơ   •   20.11.2021
rung lên bởi niềm hưng phấn khi thành phố biết hôn những nụ hôn cháy bỏng những tuyến xe buýt nhầm lẫn giờ về dẫu tháng ngày lăn trên con đường quen thuộc, cứng nhắc em đã hút sâu trong vòng tay khát, từng giọt thời gian trở mình bằng sự va đập của h

Thoáng chợ quê

Thơ   •   21.11.2021
Chợ quê giờ khác hơn nhiều nhưng chưa khá được, gieo neo vẫn còn người giàu, giàu vẫn ví von người nghèo thì vẫn mỏi mòn xót xơ! Lá trầu héo, miếng cau khô sắn khoai bắp chuối vật vờ vậy thôi tìm đâu một mảnh lụa sồi chợ trăm thứ vải, phận người rách

Tiếng em

Thơ   •   21.11.2021
Như tiếng nói của em cũng đủ cho đất trời này trở thành Huế sắp lại những chiếc lá dĩ vãng những hạt mưa bụi những câu hát đó là khuôn mặt đàn bà đang hiện hữu trong câu kinh chiều chậm buồn giọt nước cuối cùng sẫm đục va đập vào bia đá có còn khiế

Ăn một miếng cơm

Thơ   •   20.11.2021
Ăn một miếng cơm những hạt mầm đã chết chết thêm lần nữa.

Bay lên với gió

Thơ   •   21.11.2021
Xé một miếng lá chuối vấn một chiếc kèn nhỏ và thổi hãy tỏ bày với cảm xúc của nắng và gió trên cành tiếng chim làm tổ trong mùi hương hoa lá đốt một điếu thuốc nơi cuối con hẻm hãy giữ một chút ấm áp trên môi giữ cho lòng mình nhẹ nhõm như khói bầ

Nghe lạnh vào đông

Thơ   •   21.11.2021
Chưa là ngọn là gốc của một buổi sáng bên tách cà phê đậm đặc mới phát hiện một ca khúc buồn như đám tang dưới mưa sa như những lời sám hối của một đời người tôi đang đứng dậy sau những ngày tháng lê thê rụng rời uể oải đừ ngắt tôi thấy đám mây bay

Sáng & tối

Thơ   •   20.11.2021
Anh & em theo ánh sáng nhưng ánh sáng không dắt ta đi vậy chúng ta hai người mù chưa chắc những gì phơi phải nhờ ánh sáng & suốt đời nô lệ ánh sáng nhữnggìcầntìmcầnlụccầnsuycầnkhảocầnchỉtríchcầnphêbìnhcầnnghiêncứu thì phải cần bóng tố

Bài vè hát chơi

Thơ   •   21.11.2021
Thôi, ta bỏ hết, ta về Với cây cỏ, với vườn quê, nương làng Mướp, cà, đậu bắp, rau lang Hồng nhung, hồng tím, hồng vàng, hồng leo Ta vui cùng với chó, mèo Với chim, với cá, với nghèo thâm niên Với con ngoan, với vợ hiền Với trang sách, chả làm phiề

Muộn

Thơ   •   21.11.2021
Cũng đành xa cuộc tình xa dòng sông hoài niệm chảy qua đời mình còn gì giữa chốn phù vinh một miền mây trắng chở tình bay đi Nắng chiều mỏng cánh tường vi cho se sắt một nỗi gì phôi pha em về hun hút nẻo xa ta về sông vắng chảy qua đời buồn Cớ sao kh

Những cồn cào gió

Thơ   •   21.11.2021
Những cồn cào gió bãi tha ma những bánh xe lồng cát bụi.

Phim ma

Thơ   •   20.11.2021
một người nữa gục chết tiếng nổ và máu sự bảo vệ của chế độ độc tài là họng súng chỉ thiên đạn lạc!

Kẹp tóc

Thơ   •   21.11.2021
Có khi là bông hoa Có khi là chiếc lá Có khi là chùm quả Có khi là bướm xinh Dẫu thay sắc đổi hình Thì vẫn là chiếc kẹp Cho bé gái làm đẹp Mái tóc đen gọn gàng Bốn mùa cứ lần sang Lá hoa không tàn héo Quả vẫn mọng vẫn khéo Bướm đậu hoài tóc thơm.

Bước mùa

Thơ   •   21.11.2021
Nghe chừng rét mướt đôi tay Lòn bon đã rụng giữa ngày quê hương Nghe chừng mưa nắng vô thường dòng Vu Gia đã ngậm sương cuối mùa Nghe chừng trong bước già nua mẹ trông con, giọt tim khua suối ngàn ... Nghe chừng khuya gió lang thang vốc thơ trút vộ

Mai Xá

Thơ   •   21.11.2021
Hẹn về Lòi Rú - Bàu Đôông Ghé chơi Hà Coọc rồi khôn muốn về Rừng nguyên sinh, giữ câu thề Cánh cò chở nắng làng quê lên trời.

Một thoáng Hạ Long

Thơ   •   21.11.2021
Triệu triệu năm đá vẫn bên nhau sóng vẫn vỗ dưới chân tình chung thủy thoáng Hạ Long cho hồn thêm thi vị em có cùng với màu áo rong rêu? Anh hóa thành tượng đá tình yêu trong mắt em xanh kiều diễm anh - cánh buồm hiển hiện bập bềnh trên sóng tình em.

Ngày xưa hư thực

Thơ   •   20.11.2021
Có một người bước đi trên cánh đồng ăm ắp nhớ mong Con đường đã  hút  vào ký ức Hạnh phúc như người điên cầm gậy đập vào nỗi đau Gió ùa hư thực Ngày ấy đã xa thật rồi Đám mây đã cuốn đi bao nhiêu lời hò hẹn Cỏ thề đã cháy trên đồi Và chiề

Viết trước ngày chị làm dâu

Thơ   •   21.11.2021
Tuổi bốn mươi chị làm dâu Bàn tay run, mẹ têm trầu đêm qua Sáng nay khách đến đầy nhà Người gần hỏi chuyện người xa, tủi mừng Ngày vui vui quá chừng chừng Rượu vui mẹ cũng uống cùng mấy ly - Muộn mằn cũng chút vu quy Mong sao có nghĩa có nghì vớ

Thơ   •   20.11.2021
Vô tình em lướt qua nhanh Để cho con chó thất thanh sủa dồn Gà con, gà mẹ hết hồn Loe toe báo động nỗi buồn cho anh.

Em yêu cao nguyên

Thơ   •   21.11.2021
Em ở cao nguyên Mênh mông đồi núi Trong veo con suối Trong ngần tiếng chim Em ở cao nguyên Trà xanh biêng biếc Cà phê trĩu cành Bốn mùa tươi xanh Em yêu cao nguyên Tình yêu của núi Yêu từng tiếng chim Yêu từng con suối Em yêu cao nguyên Âm vang ngày

Nhạt

Thơ   •   20.11.2021
Xin em mặc áo vu quy Đừng bao giờ nhớ đường về ngày xưa. Bao nhiêu nắng, bấy nhiêu mưa Nhạt nhòa như thể là chưa chúng mình.

Hai chị em

Thơ   •   21.11.2021
Hai chú gà Đen và trắng Đi dưới nắng Đến trường làng Nắng chang chang Không đội mũ Trắng mệt lử Toát mồ hôi Chân rã rời Không muốn bước Vừa khát nước Vừa choáng đầu Đen chạy mau Vào nhà bạn Mượn chiếc nón Đội cho em Đỡ em lên Lưng mà cõng Trời thì

Mưa bão Huế

Thơ   •   21.11.2021
Em nói em thèm mưa Huế lắm! Thì sáng ni em cứ ghé thăm anh Mưa như thể trút vào anh nỗi hận Đá bia chừ cũng hêt sức mong manh! Lòng đã bão từ lâu trước đêm mưa bão Bởi em chẳng chịu về nên Huế ngả nghiêng mưa Mưa ướt áo, mưa làm anh nhũn não Chỉ nghĩ

Quay quắt ngả tư

Thơ   •   20.11.2021
Thanh quản đắng huda thơ dấy bọt xuân cây bàng mệt lử nhìn mặt trần gian lấm mây thắt vòng tay phố bàn chân sám hối từng bước rễ cây em cười lát cày ruộng cũ năm ngón bóp mặt trời thuỵ & anh nghe nhiều đôi mắt em nụ cười em ngã tư phố quay quắ

Ăn ở ra răng hổng biết

Thơ   •   20.11.2021
Lấy tay, tôi kéo một lần Bước đi một bước, lại cần kéo ngay Nghĩ mà thương tấm thân gầy Cái quần cũng muốn chia tay với mình.

Cây thảo nhơn

Thơ   •   20.11.2021
Cây thảo nhơn hiu hiu gió đôi mắt em khép cửa biển chiều.

Nguyên tiêu

Thơ   •   21.11.2021
Và cậu con trai của tôi đã khóc chiều qua khi cậu bé về đến cổng nhà vội vàng ra vườn chuối con chó đã cắn lưỡi lúc 2 giờ chiều và ông ngoại đã chôn nó cách đó khoảng chục phút rưỡi cậu bé đã khóc nghẹn ngào đây là lần thứ tư cậu bé khóc đưa tiễn nhữ

Đường lên dốc núi

Thơ   •   20.11.2021
Đường lên dốc núi xói mòn bao năm tiếng bước chân còn ngân trong hố thẳm.

Gió xao xác khúc điêu linh lên ngàn

Thơ   •   20.11.2021
Một tôi nằm chết với chiều Nắng khô rụng xuống ít nhiều chiêm bao Tiếng kinh tắt thở lúc nào Mà ngày tuyệt mệnh đã vào mù sương Lắng nghe phía cuối con đường Hoang vu đã trải khói hương đầm đìa Cõi người là mấy cách chia Dòng phù du ấy, ai về với ai?

Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh gà mái cúi đầu đảo trứng mẹ kéo tấm chăn rách lên ngực con.

Biệt khúc Mylee

Thơ   •   20.11.2021
Sự táo bạo là cuộc rong chơi kỳ thú cứ đi, cứ đi, không ngại ngần một ngày, một ngày và một ngày kế tiếp cứ dần lên theo cấp số nhân Cuộc vui một, hai, ba, và mãi mãi... thế giới là bàn tay xòe năm ngón mở ra và khép lại giao lưu và chiêm thưởng Sa