Nắng lạnh
Cửa sổ nhà mình đầy ắp mùa Thu Nắng rực rỡ em tưởng rằng ấm áp Một mùa rớt đang về cho ảo giác Ôm nắng vào lòng, bàn tay lạnh hơn băng Hoa trong vườn như dậy màu hơn Dù thân lá ngả nghiêng trong gió lớn Cỏ úa dần từng sợi Chầm chậm ta đạp lên thời g
Nội dung bài thơ: Nắng lạnh
Cửa sổ nhà mình đầy ắp mùa Thu
Nắng rực rỡ em tưởng rằng ấm áp
Một mùa rớt đang về cho ảo giác
Ôm nắng vào lòng, bàn tay lạnh hơn băng
Hoa trong vườn như dậy màu hơn
Dù thân lá ngả nghiêng trong gió lớn
Cỏ úa dần từng sợi
Chầm chậm
ta đạp lên thời gian đang ngừng lại dưới chân mình!
Em ngắm nhìn những bóng nắng lung linh
Đẹp như ngày hôm qua
Một ngày vừa qua đi cũng thành quá khứ
Những “yêu thương, giận hờn, tha thứ”*
Câu thơ ấy bây giờ em chẳng dám đọc nữa đâu!
Đất trời rồi sẽ chìm vào giấc ngủ sâu
Với tấm chăn bông trắng tinh lạnh giá
Những mầm sống dưới đất kia lại ủ ấm cho nhau, kề vai áp má
Để những bông hoa nở suốt bốn mùa
Em nhìn mùa Thu chạnh nhớ những mùa sau
Những tháng những năm không có mình ở lại
Thiếu một ánh mắt dõi nhìn mê mải
Cửa sổ có buồn, nắng có nhạt đi không?
Nắng cứ bừng lên, sáng từng góc trong lòng
Gió cứ buốt và bàn tay cứ lạnh
Ngày nắng lạnh chạm vào ta đến tận cùng, lấp lánh
Giờ khắc này xin ghi nhớ thật lâu
Mình đã bao giờ có được nhau đâu
Tình nồng nhiệt cũng thường cho ảo giác
Đừng buồn nhé, mến thương ơi, hãy nghĩ về bao mùa nắng khác
Không phải mùa Thu, nắng sẽ ấm hơn nhiều…
Bài thơ Nắng lạnh của tác giả Nhà thơ Thuỵ Anh, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Thuỵ Anh
Nghệ danh: Thuỵ Anh, Hoa Xuyên Tuyết, Bố Tấn
Tên thật: Nguyễn Thuỵ Anh
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Thuỵ Anh - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Thuỵ Anh, Thơ Thuỵ Anh
Viết cho người con gái tài hoa sáng suốt
Em không nhận thêm điều gì nữa
Bài thơ viết ngày sinh nhật chồng
Thày sẽ giúp tôi trở thành người lớn
Còn ai, ngồi lại đây một phút?
Đừng vì trong mơ mà nỡ làm em đau!