BÀ TÔI
Nội dung bài thơ: BÀ TÔI
Bà tôi tát nước, gầu vơi ánh trăng
Rau muống thương người vươn vòi mùa lụt
Đỉa bám chân bà máu trộn bùn non
Tay quạt đêm hè răng rắc giòn tan
Ông tôi đi rồi vườn tre gai buốt
Mái nhà hai gian bế bồng chái bếp
Mồ hôi nước mắt trộn màu cay nghiệt
Nồi đất, nồi đồng ám khói chiều lam
Bà đội nón cời, bà đội đạn bom
Đạn bom rạch trời áo tơi che chắn
Bà luộc nồi khoai mang hầm trú ẩn
Đồng lúa nhấp nhô che khuất bóng bà
Con đường ngày ngày quang gánh chợ xa
Gióng mây thì cao, đường trơn, ngày gió
Có con giếng khơi đôi ngày đứt bữa
Có hàng tro xanh, áo vá, chân trần
Có người con trai biền biệt đầu quân
Thư về ngày đông, bà đâu biết đọc
Bà tựa cột nhà cháu dịch ê a
Vạt áo thương bà, nước mắt bà khóc
Buồng chuối đầu hồi vàng lên khó nhọc
Cây mía sau hồi chung nắng vườn chanh
Vại nước bên hè trăng rơi lo lắng
Ao nhỏ nước buồn chôn lấp ngày xanh
Bà nằm dưới trăng, bà nằm bên lúa
Cây muống trong vườn lặng lẽ thắp hương
Than củi bếp chiều mắt đỏ tiếc thương
Sân nhà lệ rơi ngày đông trơn trượt
Bà là đụn rơm, cây hoè, cày cuốc
Bà là ca dao, bếp lửa, gió thu
Bà là lúa khoai, hồ Dâu bến nước
Một cõi đi về tôi uống lời ru.
11.2018
Bài thơ BÀ TÔI của tác giả Nhà thơ Đinh Nho Tuấn, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Đinh Nho Tuấn
Nghệ danh: Đinh Nho Tuấn
Tên thật: Đinh Nho Tuấn
Xem thêm: Tiểu sử Nhà thơ Đinh Nho Tuấn