Tổ quốc và tôi
Nước Việt tôi như một con tàu / Chiều dài từ Nam chí Bắc
Nội dung bài thơ: Tổ quốc và tôi
1. Nước Việt tôi như một con tàu
Chiều dài từ Nam chí Bắc
Mẹ trao cho tôi chiếc vé
Chiếc vé tôi cất tiếng oa oa
Cha tiễn tôi ra ga
Một nhà ga đầy ắp tuổi trẻ
Tôi mang chiếc ba lô con cóc màu xanh, chân đi dép lốp
Tôi xạm gầy mủ khoai và những vết sẹo trắng ởn khắp mình
Dấu ấn của bụi bờ tre gai, cuốc thuổng, dao rựa đã va chạm vào tuổi thơ tôi
Tôi mất hai mươi năm để lên toa tàu đất nước
Hai mươi năm phong trần để dành một chiếc ghế ngồi
Lưng tôi dính những bàn tay vẫy
Dưới lần áo mỏng tay tôi cũng đang vẫy tôi
Lũ trộm vặt, hát xẩm, hàng rong, con buôn và những người hành khất
Hòng níu tôi lại trong phút chốc
Tôi phóng lên toa tàu đẫm trong nước mắt
Không ghế ngồi, sàn đầy bã mía, phân khô và bùn đất từ mọi miền quê
Những khuôn mặt nhàu nát, khắc khổ, cau có đón tôi định mệnh
Tôi hào hứng khi đoàn tàu rời hoàng hôn và tiến lên về phía tự do
Con tàu lầm lũi bò trong đêm như con rắn sắp mù hai mắt
Đêm không đèn
Tôi gọi tên đất nước!
2. Nơi tôi đến Cửu Long Giang vươn chín thân rồng
Ngọt ngào phù sa thanh bình qua muôn chòi lúa
Những chiếc thuyền ba lá rạch những đường thẳng tắp lấp loá trên lưng bầy cá
Những rặng dừa không mệt mỏi ướp bài ca cải lương xanh thắm ướt đẫm ánh sáng ban mai
Những cô gái xoã tóc hiền lành như lục bình trôi về miền kẻ chợ
Tôi ngẩn ngơ tưởng mình chết đuối dưới những dòng kênh
Nhưng tình yêu sẽ vớt tôi lên
Tình yêu sinh ra từ nước
Gia tài áo bà ba là nước
Nước sinh ra nhà cửa, vựa lúa vàng, buổi chiều và những nụ hôn
Ơi cô gái Cửu Long Giang
Đất trời lấy lá sen gói thịt da trắng ngần của em tặng mọi miền tổ quốc
Ai ai cũng muốn uống em, uống những hàng dừa, uống cả vàm cây trái
Dòng sông đẩy tôi đi cùng những con thuyền phù sa
Tôi gọi tên đất nước!
3. Nơi tôi đến Trà Khúc, Thu Bồn, sông Gianh, sông Cả, sông Lam
Những dòng sông bò dọc ngang như dây khoai lang trên những cánh đồng cằn khô ào ào nắng gió
Tiếng dòng sông ca hát ngỡ tiếng chày nhọc nhằn giã bột cây lạc phơi khô trưa hè
Bóng những người nông dân lướt qua nở nụ cười chiêm trũng
Tiếng trọ trẹ vang vang trầm đục như con nước vỡ mình dưới dòng thác
Những cặp mắt đen nháy no say vì nhìn
Tôi muốn bước xuống đặt một nụ hôn lên câu ví dặm
Muốn thắp một nén tâm linh nơi câu lục bát ra đời
Nơi Nguyễn Du về nhà Kiều ở ẩn
Câu lục bát vẫn cháy ngun ngún đêm đông
Không ai có thể dắt tôi đi xuyên qua sừng sững bóng cao Hồng Lĩnh
Tôi muốn vốc một tay đầy nước dòng Lam để làm máu của mình
Để mỗi khi môi tôi cất lời sẽ làm tươi màu câu ca dao thiếu ngủ
Trời sinh ra đất hay đất sinh ra trời xanh
Mà nắng gió no nê triền đê đến thế
Lửa cháy bập bùng trên lưng người đi cấy
Đất tức tưởi cắn gãy lưỡi cày, lưỡi cuốc, nghe như tiếng vỡ củ khoai tươi
Thôi em chèo thuyền đi kẻo ngày mai bão táp về rồi
Những dòng sông, những cánh đồng và núi cao như ngồi trên yên ngựa
Cuộc đời chồm lên, phi nước đại lòng vòng
Đất mẹ nhân từ cho ta những dòng sông
Sông lấp hết đau thương bằng phù sa mặn chát
Một đời sông tắm táp cho triệu triệu đời người
Hỡi miền Trung những dòng sông chưa biết nghỉ ngơi
Tôi gọi tên đất nước!
4. Nơi tôi đến Sông Lô, sông Hồng, sông Thái Bình quạch đỏ phù sa
Những dòng sông chôn vùi chết chóc
Những dòng sông đã phải biến thành những chiến binh
Mà không chỉ rì rào chở ánh trăng về với biển
Tôi đã nghe tiếng sông tấm tức
Ập oà dưới những mạn thuyền
Những dòng sông trôi ngang không bao giờ chia tách đất nước
Những dòng sông nối bờ bắc bờ nam
Nối làng quê với những mùa vàng
Đưa sao trời gói thành câu quan họ
Sông quạt mát cho người trau chuốt nón quai thao
Sông dùng dằng đêm hội lim từ giã
Sông ơi! Sông đã hoá con người.
Tôi gọi tên đất nước!
5. Nơi tôi đến Trường Sơn.
Trường Sơn là gáy pho sách đất nước
Ghi thịnh suy lịch sử không bỏ sót trang nào
Đọc Trường Sơn phải đọc bằng máu và nước mắt
Đọc bằng nát tan, lửa cháy, bằng cái chết, hồi sinh
Tâm can ta dựa vào Trường Sơn muốn khóc
Trường Sơn ơi người là đất nước trường chinh
Nếu Trường Sơn hoá con người đứng dậy
Trên ngực Người lấp lánh huy chương
Chiến tranh đi qua Trường Sơn còn chảy máu
Dù từ những đỉnh núi nhấp nhô đã trôi xuống lòng sâu bom đạn, nhưng trên lưng Trường Sơn lại mọc lên đểu cáng, cường quyền
Giá Trường Sơn soãi mình tới Tây Nguyên
Để đất nước thêm bờ vai trùng trùng điệp điệp.
Trường Sơn! Người là chiến binh, người trồng rừng, người nuôi thú, người đóng cánh cửa cho dân tộc mỗi hoàng hôn
Không tự vỗ ngực mình ngàn năm phủ phục
Tôi lặng đi trong tiếng chim hót của Người Trường Sơn ơi!
Tôi gọi tên đất nước!
6. Con tàu Việt Nam xình xịch, tôi đi suốt nửa cuộc đời
Tiếng rít ken két từ đường ray gây cảm giác nhiều lần tàu sắp trật bánh
Những đường ray có tuổi đời trăm năm oằn mình như bị đánh
Lướt qua ô cửa mờ sương là những vực thẳm há mồm
Tôi không chắc người lái tàu láu lỉnh tỉnh táo lúc này
Vì suốt chín mươi năm qua người lái tàu già ngất ngây trong cơn mơ rượu
Giá như có ai gánh vác nhọc nhằn thay cho ông ấy về hưu
Tôi nghĩ về sự hậu hĩnh của nhà tàu
Đã gieo vào lòng ông sự tham quyền cố vị.
Từ toa tàu tôi nhỏ bé
Tôi say sưa chiêm ngưỡng quê hương
Sự giàu có tưởng chừng như bất tận
Phá ngàn năm vẫn không hết sự giàu
Không nơi nào trên trái đất này như thế cả
Bạn có giết tôi, tôi vẫn nói không đâu.
Nhà ga cuối cùng tôi sẽ đến mờ ảo đâu đó trong nắng bình minh
Tôi xốc lại ba lô con cóc bằng bàn tay chằng chịt những nếp nhăn không hề biết trước
Năm mươi năm rồi ư!?
Thời gian ẵm con tàu trên đôi tay sơn son
Chỉ thương đường ray chắc năm mươi năm sau mới tới lượt mình
Tôi phải đi đến bến cuối hành trình mang tên bến hồn con dân Việt
Những thắt nút rã rời từ những bài hát phải được nối thành những sợi dây lòng
Nối nỗi buồn vo ve vào hừng hực tuổi thanh xuân còn sót
Con người có chùn chân nhưng đất nước muôn đời chưa mỏi mệt
Đất nước trong vòng tay biển Đông
Ánh sáng ban mai thức dậy nồng nàn từ những dòng sông Từ Trường Sơn, từ những cánh đồng Từ máu và mồ hôi vùi trong đất
Và có thể từ u mê, ruồng rẫy, phụ lòng
Tôi gọi tên đất nước!
Lắc lư tôi, lắc lư con tàu tổ quốc!
4.4.2020
Bài thơ Tổ quốc và tôi của tác giả Nhà thơ Đinh Nho Tuấn, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Đinh Nho Tuấn
Nghệ danh: Đinh Nho Tuấn
Tên thật: Đinh Nho Tuấn
Xem thêm: Tiểu sử Nhà thơ Đinh Nho Tuấn