QUÊ HƯƠNG
Nội dung bài thơ: QUÊ HƯƠNG
Đời quê hương mất mà không được
Một nhành cây cũng thiếu lẽ công bằng
Nghe cuồng phong trên quê hương đất mẹ
Làng xóm chìm theo dòng nước băng băng
Những con sông không uống dùm hết nước
Thương sông Lam chết đuối cả trong vườn
Nơi Ngàn Sâu ngã ba sông La hò hẹn
Ngàn Phố gào đứt khúc ruột tiếc thương
Những cánh đồng hân hoan hai vụ
Nay là sông, là biển, không bờ
Quê hương ơi, phận người như lá chuối
Uống nước trời, sao lặng lẽ chết khô
Quê không bạc sao trời cho nước bạc
Người dẫu thương sao chuốc lắm tai ương
Sao Ngàn Hống ngàn đời nay im lặng
Để trời cao chảy máu vết thương
Nghệ Tĩnh ơi một đời người thức trắng
Hết lửa hè lại tới bão giông
Nửa nụ cười thu, đông đã về trước cửa
Gió lạnh căm chết cóng những cánh đồng
Đất quê cha làm gì nên tội
Câu ca dao quằn vỏ đậu trên nong
Câu ví dặm phong phanh, tê tái
Lục bát buồn, lục bát cũng long đong
Sau bão giông nghĩa trang thêm nấm mộ
Đàn trâu đâu, sao chẳng thấy ra đồng
Cả một đời, mẹ chỉ quen nhặt nhạnh
Mắt mẹ buồn, mắt chỉ biết ngóng trông
Quê hương tôi mất mà không được
Lấy niềm đau làm lối ngõ đi về
Câu thơ buồn vẫy vùng trong nước đục
Con sáo không nhà, con sáo ngủ triền đê.
9.2019
Bài thơ QUÊ HƯƠNG của tác giả Nhà thơ Đinh Nho Tuấn, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Đinh Nho Tuấn
Nghệ danh: Đinh Nho Tuấn
Tên thật: Đinh Nho Tuấn
Xem thêm: Tiểu sử Nhà thơ Đinh Nho Tuấn