MÙA THU CŨ
Nội dung bài thơ: MÙA THU CŨ
Anh dừng lại nơi mùa thu năm cũ
Nắng ngày qua, những xác lá lụi tàn
Cây sồi già thẫn thờ, mắt khép
Thoáng bên trời, một tiếng sếu bay ngang.
Rừng bạch dương như là hư là thực
Chưa sang đông tuyết đã phủ thân cành
Lá vàng rơi, dệt vào nhau, trải lụa
Gió tơi bời quấn quýt bước chân anh.
Cánh rừng xưa rì rào cơn sóng nhỏ
Một lá vàng cũng nhắc nhớ tên em
Thuở sơ khai anh nắm bàn tay nhỏ
Dắt em đi giữa hoang dại mây ngàn.
Và tiếng yêu ta vùi trong lá cỏ
Em thu mình cơn gió lạnh luồn qua
Rừng phong phanh chẳng thể cời hơi lửa
Con đường mòn sáng rực tận miền xa.
Tuyết sẽ rơi và rừng xưa sẽ lạnh
Thu có buồn, thu muốn nép vào ai
Thu ngàn năm, có bao giờ thu biết
Rừng ngủ rồi, anh thức dậy ngày mai.
Gốc cây nào chôn lời anh nói
Mỗi tiếng thương tựa một tiếng đàn
Đất ghi âm bây giờ hát lại
Khúc nhạc tình của một thuở hồng hoang.
9.2018
Bài thơ MÙA THU CŨ của tác giả Nhà thơ Đinh Nho Tuấn, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Đinh Nho Tuấn
Nghệ danh: Đinh Nho Tuấn
Tên thật: Đinh Nho Tuấn
Xem thêm: Tiểu sử Nhà thơ Đinh Nho Tuấn