QUÊ HƯƠNG
Nội dung bài thơ: QUÊ HƯƠNG
1.
Quê hương
Thừa nắng
Thiếu gió
Thừa lửa
Thiếu mưa
Những con đường khạc lửa vào người
Hồng Lĩnh chôn chân không trốn chạy
Núi nhấp nhô đánh võng trú bên trời
Sông Lam toát mồ hôi
Con cá bỏng da dòng nước
Mặt đường đang cháy
Làng. Chó mèo eo óc ban trưa
Chỉ có màu xanh không đi ngủ
Gan lỳ cây lúa
Cây lúa mải mê bước tới chân trời
Chân trời ôm ghì cây lúa quê tôi
Bốn bề quê hương là núi
Núi cúi xuống những vòng tay
Bế làng, bế phố
Núi làm cha
Đất làm mẹ
Cha mẹ sinh ra dòng sông, con người.
2.
Những dòng sông
Rạch đất ra để sống
Phập phồng lo toan
Ơi Ngàn Sâu, ơi Ngàn Phố
Dải yếm lụa đất trời
Đất ừng ực uống sông
Làng ừng ực uống sông
Sông là sữa
Bầu vú sông nhô lên những cánh đồng
Những đêm trăng, trăng ghen dòng sao lạ
Sông dập dềnh ru thuyền ngủ chiều hôm
Ơi dòng Lam
Tiếng hát ai mơ màng
Tiếng chèo đêm dậy một miền trắc ẩn
Sông đâu mang tội
Xói mòn niềm tin
Giá mặt người như mặt sông
Để trôi đi những điều buồn tủi
Ngàn đời nay sông không biết nói
Tiếng đục trầm sông gửi lại thời gian
Ruộng mía nương dâu xanh bãi xanh ngàn
Sông ôm ấp cưu mang từng số phận
Sông đâu già mà nước tóc bạc trắng
Rụng lên bờ lại hoá kiếp phù sa
Khúc ruột sông, làng đã sinh ra
Như đứa con oa oa chào mẹ.
3.
Làng
Làng đứng bên làng
Làng đứng bên sông
Thơ thẩn
Làng mặc tấm áo vá chằng vá đụp
Những hàng tre là đường chỉ
May làng với làng
Đường chỉ không đứt
May người với người
Cánh cổng làng trĩu nặng thời gian
Trân trối
Con người không cao lên
Nên cổng làng đâu cần vươn vai đứng dậy
Làng là vọng phu
Trông chờ những đứa con làm ăn biệt xứ
Làng neo đơn cây gậy người già
Cọt kẹt gỗ tre gió lay cánh cửa
Tiếng kèn, tiếng sáo, tiếng người yêu nhau
Cây rơm bên hè, hơi ấm đêm sâu
Khúc khích nói cười tan trong bờ dậu
Hoe hoe nắng vàng ta thấy làng đau.
4.
Con người
Khắp nơi
Như hoa thơm, cỏ dại
Có con người không bao giờ ngủ
Choãi chân ruộng cày
Quăng chài bắt nắng
Da đỏ gạch nung
Ăn đêm mà sống.
Có con người ngủ vùi
Làm bạn men cay
Phẩy tay kệ trời
Xiêu vẹo cuộc đời
Có những con người ngủ khi thức
Dập dờ danh tước
Máu mê tiền bạc
Hoan lạc cuồng si
Dùng chiêu trò chống gậy mà đi
Tẩn mẩn tê mê tính thêm tuổi đảng
Ôi con người quê tôi
Đội nắng mưa cả khi ở trong nhà
Củ khoai, quả cà làm nên vóc dáng
Còn thương, còn giận, còn cả bờ tre
Còn non, còn nước, còn cả trưa hè
Cánh võng vườn cau ru câu ví dặm
Người có thương người, nhưng người thương Kiều
Thương câu ca dao đội sông lận đận
Ngày nóng sém rừng, đêm xối ánh trăng
Bĩ cực bến sông, sông vẫn hát rằng
Hát khua mái chèo câu thơ trỗi dậy
Câu thơ đi hoang, câu thơ vào làng
Đánh thức mái tranh, ánh trăng run rẩy.
Con người thức giấc quờ quạng tương lai
Tương lai là người, tương lai đánh mất
Xin đừng đổ tội cho Đông
Đừng đổ tội cho Hè
Đừng đổ tội dòng sông
Mưa không muốn nghe điệp khúc những lời đổ tội
Trên đói nghèo ai là người có lỗi
Câu hỏi thầm thì chuyển tới mai sau.
Quê hương
Còn chút niềm đau.
7.2019
Bài thơ QUÊ HƯƠNG của tác giả Nhà thơ Đinh Nho Tuấn, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Đinh Nho Tuấn
Nghệ danh: Đinh Nho Tuấn
Tên thật: Đinh Nho Tuấn
Xem thêm: Tiểu sử Nhà thơ Đinh Nho Tuấn