CHỈ NGỌN LỬA LÀ BAN ÂN BAN HUỆ
Nội dung bài thơ: CHỈ NGỌN LỬA LÀ BAN ÂN BAN HUỆ
Một điều ước mai này khi tôi chết
Hãy đốt tôi như một chiếc lá vàng
Đừng ngại ngần cời lên ngọn lửa
Và quay về mặc tôi với đồng hoang
Người quay lưng nụ cười người để lại
Không tiếc thương, không tiếng khóc, không buồn
Vũ điệu cuối tôi xoà ra với đất
Bón đời mình bằng tro bụi ruộng nương
Tiếp cuộc đời được đan xen với cỏ
Với luống cày, với tiếng dế hoan ca
Tôi vẫn sống trong tế bào của đất
Như ngày nào tôi sống với thi ca
Là thịt da sinh ra từ lửa
Bao tháng năm tôi chưa tắt bao giờ
Bàn tay em, thêm vô hình nào đấy
Đã nâng tôi, phải chăng những vần thơ
Tôi vui vẻ giữa cuộc đời chừng ấy
Và tắt đi, âu cũng lẽ thường tình
Nếu vũ trụ được ví là pho sách
Tôi chỉ là một dấu chấm lặng im.
Với nghĩ suy cuộc đời là bình rượu
Giữa thiên thanh tôi đã uống ngang tàng
Mong nỗi say chảy trong tôi muôn kiếp
Mà tưởng hồ là thiên thạch tôi đang
Nên khổ đau chỉ là điều mai mỉa
Những nhận cho chất thành núi thành đồi
Giữa ngôn từ tôi nâng niu từ hết
Và tôn thờ hai tiếng em tôi.
Đất sẽ đau vì có thêm bia mộ
Nước mất hương khi hiện diện con người
Chỉ ngọn lửa là ban ân, ban huệ
Thiêu cháy tôi thành một nụ cười.
10.2019
Bài thơ CHỈ NGỌN LỬA LÀ BAN ÂN BAN HUỆ của tác giả Nhà thơ Đinh Nho Tuấn, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Đinh Nho Tuấn
Nghệ danh: Đinh Nho Tuấn
Tên thật: Đinh Nho Tuấn
Xem thêm: Tiểu sử Nhà thơ Đinh Nho Tuấn