Dứt luỵ trần

Thơ   •   Thứ hai, 08/11/2021, 15:51 PM

Một thời đức Phật du phương, Ngự trong vườn trúc mây vương biếc chiều. Bên dòng suối cát trong veo, Gian nhà cỏ dựng mây neo hững hờ. Trên thảm cỏ nhung ven bờ, Dưới cội hoa trắng vật vờ hoàng hôn. Người ngồi quanh Phật Thế tôn, Trước Ngài đặt một lò

Nội dung bài thơ: Dứt luỵ trần

Một thời đức Phật du phương,

Ngự trong vườn trúc mây vương biếc chiều.

Bên dòng suối cát trong veo,

Gian nhà cỏ dựng mây neo hững hờ.

Trên thảm cỏ nhung ven bờ,

Dưới cội hoa trắng vật vờ hoàng hôn.

Người ngồi quanh Phật Thế tôn,

Trước Ngài đặt một lò hương biếc trầm.

Tiếng vang như suối, vọng âm

Khiến chim hòa điệu, khiến đầm hoa lay:

“Trong hàng đệ tử các ngài

Dù đem châu ngọc cho ngoài tam thiên,

Chẳng bằng dứt lụy trần duyên,

Qua sông mê vọng nương thuyền trí bi.

Hoặc trong họ có người đi,

Hay mình tự giác viễn ly vọng trần.

Phúc này lợi lạc muôn phần,

Làm nên mạch sống tinh cần thế gian.

Ngục sâu kia hóa Niết-bàn,

Lòng thương trải khắp trần hoàn an vui.

Dù xây tháp ngọc lưng trời,

Dù hùng lực cứu muôn người hàm oan,

Vẫn là phúc báo thế gian,

Tham mê dẫn lối đưa đàng vào ra.

Chẳng bằng theo bước Phật-đà,

Chuyển thân, khẩu, ý: ba nhà lửa hun.

Thành bi, trí, dũng vô cùng,

Mở khai nghiệp cội, trùng trùng hóa duyên.

Mắt huệ trông suốt dưới trên,

Chí kim cang phá não phiền vọng mê.

Gieo muôn hạt chắc Bồ-đề,

Rợp che bóng mát bốn bề nhân gian.

Như tìm trong đất ngọc vàng,

Chuốt nên ánh sáng rỡ ràng thiên thâu.

Chiếu tan thành quách ưu sầu,

Khiến ma vương phải quay đầu quy y.

Đức cao chẳng phải tư nghì,

Mênh mang biển thẳm xanh rì hư không.

Nếu ai buộc cánh chim hồng,

Ngăn che chí cả trong vòng trần lao,

Thì nghiệp báo phải sa vào

Ngục sâu lửa đỏ khác nào sắt nung.

Tội kia vạn suối nghìn sông,

Tạo nên biển khổ mênh mông sóng vời.

Xuất gia như cánh chim trời,

Mười phương là tổ, người người là thân.

Trí bi nguồn cội đức nhân,

4.650.  Thấm nhuần muôn loại xa gần nhớ ơn.

Như hồ nở đóa sen thơm,

Giới hương đưa khắp mười phương tỉnh lòng.

Đưa nhau vượt thoát trần hồng,

Niết-bàn tự tại nơi lòng đại bi.

Thân như khuôn ngọc lưu ly,

Gương cho ba cõi hướng về tín tu.

Là xe pháp hóa Diêm-phù,

Nối đèn tiếp lửa cho dù biển dâu.

Là tinh tú giữa đêm thâu,

Là chùm Bắc đẩu, là cầu từ quang

Diễn bày ý ngọc lời vàng,

Bước chân tỉnh giác trên đường chính chân.

Như trời hiện đám từ vân,

Chuyển cơn mưa pháp muôn phần đẹp tươi.

Nở hoa giữa ngục ba đời,

Trong hư vọng mỉm môi cười như nhiên.

Mười phương chống một gậy thiền,

Giọt sương cam lộ in viền chân như.

Dòng dòng triệu quyển nghìn thư,

Khế phương diệu dụng chuyển đưa độ đời.

Ngục sâu hết chúng sinh rồi,

Niết-bàn cũng tự lòng người hiện ra.”

Bấy giờ chủ một trang hoa,

Là bực trưởng giả hiệu là Phúc Tăng.

Tiền kho bạc đụn ai bằng,

Ngựa đeo bành ngọc, xe chăng gấm vàng.

Trước sau vườn thúy thềm lam,

Sớm trà luận đạo, khuya đàn hòa mây.

Tuổi cao đức rộng phúc dày,

Thi thư nối nghiệp có bầy con ngoan.

Từ nghe pháp dưới chiều vàng,

Trở về lòng những mơ màng xuất gia.

Một đêm nghĩ lại chuyện qua,

Những là dục lạc, những là quyền danh.

Tuổi xuân thoảng giấc mơ xanh,

Tỉnh ra đã thấy đầy cành đông mai.

Dẫu là trăm vẻ trang đài,

Dẫu là mở cõi Bồng lai dưới trần,

Dẫu là vàng đúc ngọc cân,

Dẫu là cứu giúp xa gần nơi nơi,

Dẫu là danh tiếng tột vời,

Chẳng sao chuộc được tuổi đời qua mau.

Xá chi quyền quý sang giàu,

Xá chi ngày tháng dài lâu hồng trần.

Một trò chơi suốt bao xuân,

Quẩn quanh ảo giác não cân rã rời.

Bây giờ tung cánh chim trời,

Thiên thu ai biết ai người qua đây.

Lênh đênh sớm Bắc chiều Tây,

4.700.  Như chim cất cánh hợp bầy hồ giang.

Ông lẻn đi khỏi hoa trang,

Một thân tìm đến đạo tràng vườn kia.

Như chim nhớ núi tìm về,

Khi trông hoa lả mây kề ngõ mai.

Như nước nguồn nhớ sông dài,

Khi tim rộn rã máu ngày thanh xuân.

Vội vàng nhẹ lướt đôi chân,

Hồ như kẻ trốn nợ nần bấy nay.

Vừa vào ngõ trúc hoa bay,

Gặp thiền sư tọa dưới cây trầm hùng.

Lòng ông đang khấp khởi mừng,

Thân dường tan biến giữa rừng cỏ hoa.

Gặp ngày Phật hóa duyên xa,

Tìm thầy Xá-lợi nơi nhà quản Tăng.

Ông quỳ cung kính thưa rằng:

“Thân con tục lụy thế gian đã từng.

Bây giờ muốn phát đại tâm,

Chuyển lòng cởi nghiệp y nương bấy ngày.

Nhờ ơn tiếp dẫn nơi thầy,

Chở che bóng mát nương cây Bồ-đề.”

Biết rằng người phát tâm kia,

Hẳn căn cơ đã đến kỳ mở khai.

Thử lòng cho chắc một hai,

Sư rằng “tuổi cụ đã ngoài chín mươi.

Sức đâu tụ tập với người,

Để truyền năm giới về nơi thôn nhà.

Thứ nhất hạnh tu tại gia,

Thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa.

Vả chăng ốm yếu già nua,

Con đường tầm đạo gió mưa nào chừng.”

Nói xong ông bỏ vào trong,

Phúc Tăng nghe dậy nỗi lòng ủ ê.

Chân dời đến gốc hoa kia,

Nghĩ thân nặng nghiệp đầm đìa lệ rơi.

Tuổi xuân xưa đã bay rồi,

Tiếc hơn vàng ngọc gieo nơi biển trùng.

Bây giờ lòng có nhớ thương,

Cũng đành trông bóng mây vương cuối ngày.

Bụi trần chẳng muốn thêm dây,

Tính đem thân gửi hồ này một phen.

Hồn ta hiện với cánh sen,

Theo hơi hương ngát dâng lên cúng dường.

Bỗng đâu hiện đến đầu đường,

Như cơn mây đỏ vương vương ráng chiều.

Phật cùng đại chúng Tỳ-khiêu

Ôm bình về tới, y điều nghiêm trang.

Gót chân trầm mặc sen vàng,

Bước đi thanh thoát dưới hàng liễu mai.

Phúc Tăng vội đến bên Ngài,

4.750.  Ôm chầm tay đức Như Lai rạt rào.

Thốt thưa lời mãi nghẹn ngào,

Hai dòng lệ nóng thấm vào áo hương.

Phật đưa năm ngón tay hường

Vuốt đầu trưởng giả như tuồng cha con:

“Lòng ông so với ngàn non,

Non tuy mòn lở chẳng mòn tâm ta.

Tuổi ông dù đã nua già,

Chí còn nguyện dứt ta-bà vô minh.

Vị chí mà lại trầm mình,

Nghìn năm khó gặp thân hình giả đây.

Tiến tu nào kể một ngày,

Hoát nhiên khai ngộ khắc giây cũng là.

Bây giờ đã biết nương ta,

Nghiêm trang giới pháp gắng mà vượt mê.”

Phúc Tăng chống gậy theo về,

Cây cao trầm lặng bốn bề ra hoa.

Lựa ngày làm lễ xuất gia,

Mục-liên được chọn theo mà sửa sang.

Giới nghi pháp phục đường hoàng,

Rõ ra Tăng tướng nghiêm trang khác người.

Sớm trưa thấm thoát đến ngày

Lập đàn truyền giới họp bầy cao Tăng.

Kiếp xưa nhờ lắm thiện căn,

Nên chi vào đạo học hành thông mau.

Nhưng vì tập nhiễm dày lâu,

Cậy vào tuổi tác nên dầu với ai.

Kiêu căng tỏ ý, hiện lời,

Thiền nghi thiếu hẳn vẻ người khiêm cung.

Khiến cho đại chúng buồn lòng,

Có người răn bảo thuận trong đạo tình.

Phúc Tăng nghe đó làm thinh

Bỏ đi ra vẻ bất bình lắm thay.

Nghĩ rằng ta tuổi chừng này,

Khiêm cung chỉ với một Thầy mà thôi.

Các ông bằng tuổi con tôi,

Giở chi cái vẻ ăn ngồi bực trên.

Càng suy càng lắm buồn phiền,

Định vào rừng chết cho yên thân rồi.

Mục-liên thiền lự trên đồi,

Dùng thiên nhãn chiếu sáng ngời gần xa.

Bên khe thấy đệ tử già,

Dưới dòng nước bạc vừa sa thân gầy.

Ngài dùng thần lực vớt ngay,

Thần thông đạp nắm mây bay xuống bờ.

Thấy thầy lòng những ngẩn ngơ,

Phúc Tăng còn tưởng giấc mơ tỉnh dần.

Rằng “con xả phú cầu bần,

Tìm nơi giải thoát nương thân cuối chiều.

Vì còn thói xấu tật kiêu,

4.800.  Lòng toan tự sát cho tiêu nghiệp trần.

Trần gian sớm dứt nợ nần,

Đem bùn tanh xuống rửa chân giữa dòng.”

Mục-liên thầm nghĩ trong lòng,

Chẳng trồng nhân thiện lại mong quả lành.

Dễ chi vào cửa phù trần,

Trăm nghìn vạn kiếp một lần khó thay.

Non vàng khó sánh thân này,

Xô tan mê vọng tự tay mới là.

Phải dùng thần phép hóa ra,

Làm phương cứu chữa lòng già đảo điên.

Bèn truyền “nắm áo bay lên

Giữa hư không chớ có quên điều này.

Cấm lòng loạn tuởng đó đây,

Nhiếp tâm chính niệm theo thầy vân bôn.”

Phúc Tăng vừa nắm áo xong,

Bỗng như một sợi tơ hồng vút cao.

Bên tai mây cuộn ào ào,

Như bông hoa nhỏ rơi vào từng không.

Chẳng bao lâu hạ bên cồn,

Ầm ầm biển réo ghê hồn dưới chân.

Còn đang đứng lặng phân vân,

Thầy trò đã gặp một thân đàn bà.

Xương lòi, thịt thối rã ra,

Một con bọ lớn như là ngón tay

Quẩn quanh bò khắp đó đây,

Hết luồn hố mắt, lại vầy vành môi.

Hai người ngó xác sình ôi,

Quán thân bất tịnh, lát rồi lại đi.

Giữa đường gặp một nữ nhi,

Vai đeo chảo lớn đi về biển reo.

Thầy trò dừng bước ngó theo,

Cô kia múc nước, ôm trèo bãi cao.

Đun sôi rồi tự nhảy vào,

Rã tan xương thịt bọt trào gớm ghê.

Lửa tàn vạc cũng khô đi,

Gió đâu thổi bốc bụi gì tanh hôi.

Tự nhiên lại hiện thân người,

Lại ôm vạc xuống rú cười giờ lâu.

Phúc Tăng nhắm mắt quay đầu,

Tính xin thầy chỉ trước sau ngọn ngành.

Thấy ngài trầm mặc trang nghiêm,

Lại thôi chẳng dám nhìn lên ngỏ lời.

Thầy trò lại tiếp đi ngay,

Vừa qua một quãng đường dài đã nghe

Tiếng rên non nỉ tỉ tê,

Từ thân cây nọ bốn bề sâu ăn.

Phúc Tăng nhác thấy rợn mình,

Vội vàng xoải bước thu hình lướt qua.

Thầy trò thêm một quãng xa,

4.850.  Thấy non kiếm dựng sáng ngời hôi tanh.

Bỗng từ đỉnh núi một anh,

Lăn mình trên kiếm thân phanh nát nhừ.

Ròng ròng máu đỏ như mưa,

Phúc Tăng hồn phách bấy giờ tiêu tan.

Vội vàng lướt xoải bước chân,

Cuối đường hun hút phù vân dật dờ.

Thầy trò lại gặp bên bờ

Một bầy quỉ dữ hét hò rượt theo

Một người mình rắn đầu beo,

Trên đường lẩn trốn hiểm nghèo gớm ghê.

Cung tên giáo mác bốn bề,

Hàng ngàn mũi nhọn lao về liên miên.

Vừa trông thấy Mục-kiền-liên,

Một bầy quỉ dữ phục bên đường dài.

Phúc Tăng sợ chẳng ra hơi,

Một lòng tưởng Phật chẳng rời niệm thiêng.

Lại theo cất bước trèo lên,

Núi xương ai chết ngay bên vệ đường.

Thầy trò lên đỉnh núi xương,

Nhìn ra muôn sóng trùng dương dựng thành.

Phúc Tăng khiếp đảm nhìn quanh:

“Xin thầy chỉ dạy ngọn ngành trước sau.

Vì đâu người nấu vạc dầu,

Vì đâu cây nọ rầu rầu đứng kêu.

Vì đâu núi kiếm thân bêu,

Vì đâu trăm nỗi nghìn chiều thảm thương.”

Thầy truyền: “ác báo tai ương,

Vô thường tìm chốn vô thường vào ra.

Tự ta lại buộc thân ta,

Non cao dễ vượt ái hà khó vơi,

Bãi kia một xác sình ôi,

Đó là vợ đẹp của người khách thương.

Theo chồng, đang vượt trùng dương,

Vào ra nhồi phấn soi gương bấy ngày.

Một đêm gió dập mưa vầy.

Lao đao thuyền nọ chìm ngay giữa dòng.

Còn đâu má phấn môi hồng,

Hồn nương ngọn sóng, thân bồng bềnh trôi.

Biển nào giữ xác sình ôi,

Dạ-xoa, La-sát trả hồi đất kia.

Nàng vì tham sắc chưa lìa,

Đọa thân trùng nọ đi về coi trông.

Chấp mê giả tướng bụi hồng,

Quẩn quanh ái ngã trong vòng trần lao.

Nên làm kiếp bọ ra vào,

Hố tai hố mắt khác nào động hang.

Theo tâm vọng huyễn tham lam,

Chấp đâu lại lựa con đàng về đâu.

Kẻ nào cậy thế sang giàu,

4.900.  Tranh cơm kẻ khó, đạp đầu dân đen.

Đầy lòng xiểm nịnh ghét ghen,

Đoạt tiền, cuớp vợ, bán quyền, tranh công.

Trước là mắc bịnh hàn phong.

Lạnh như vùi tuyết nên lòng ước ao

Lửa hơi, thân chết đọa vào,

Hỏa thiêu địa ngục khác nào nấu nung.

Hoặc người mưu đoạt ruộng nương,

Phá chùa thờ Phật, giảng đường chư Tăng.

Giữ giam người chốn giá băng,

Ăn gian, ăn bớt áo quần phát ban.

Trước là bệnh nhiệt khô ran,

Chết đi hồn đọa ngục hàn cứng thân.

Đớn đau nhức nhối trăm phần,

Xương khô thịt nát như dần xác xơ.

Hoặc người tích trữ đầu cơ,

Khiến dân đói khát, vật vờ nơi nơi.

Trước là mắc bịnh đầy hơi,

Chê cơm sợ nước, đọa loài quỉ kia.

Đói như lửa đốt bốn bề,

Mỗi năm tháng bảy kéo về giựt ăn.

Hoặc người ngu muội mê sân,

Khinh chê chính đạo nhân luân bỏ ngoài.

Đốt kinh xé sách Như Lai,

Đọa vào kiếp thú đời đời ngu si.

Nếu người trí dũng từ bi,

Giữ gìn năm giới quy y thánh hiền.

Một lòng thương dưới kính trên,

Chẳng làm phiền não láng giềng ai ai.

Một khi trút bỏ hình hài,

Thân không bịnh khổ tâm ngoài an nhiên.

Nghe kinh, ngắm tượng ân chiêm,

Khởi tâm bố thí phát nguyền thanh cao.

Lìa thân, thần thức sinh vào,

Cung trời Đâu-suất ăn đào trường sinh.

Hoặc trần gian chốn hiển vinh,

Hiền ngoan rất mực thông minh khác người.

Đều do niệm sắp lìa đời,

Dẫn vào địa ngục, lên trời cũng đây.

Tu nhân: niệm thiện khai bày,

Chính tâm tưởng Phật đài mây đón về.

Tịnh độ là cõi lưu ly,

Thần thông trí tuệ từ bi một lòng.

Hoặc sinh nơi cõi trần hồng,

Muôn tai nghìn nạn cũng đồng tránh qua.

Ác nhân: niệm khởi xấu xa,

Lại tìm ngục khổ ái hà báo thân.

Đều do tâm lúc lìa trần,

Dù vinh hay khổ muôn phần cũng đây.

Tiến tu cởi nghiệp sâu dày,

4.950.  Linh quang hóa hiện phương Tây cõi thường.

Thị kia chết đuối trùng dương,

Vì tham luyến chút phấn hương tẩm người.

Thức linh đọa xuống thân giòi,

Vào ra quanh quẩn trông coi giả hình.

Còn người đun nước trầm mình,

Tiền thân bóc lột sinh linh đủ điều.

Lại còn thề thốt gian điêu,

Bây giờ họa báo trăm chiều gớm ghê.

Sau đây hỏa ngục lại về,

Mới là quả báo bốn bề chém đâm.

Còn cây than khóc bên đường,

Khắp mình sâu đục như dường đớn đau.

Tiền thân là vị Tỳ-khiêu

Lấy của thường trụ dùng nhiều việc riêng.

Họ hàng kẻ dưới người trên,

Lại nhờ của đó bon chen làm giàu.

Bây giờ thân hóa làm sâu,

Rúc quanh cây nọ đớn đau muôn chiều.

Còn người mình mọc trăm đầu

Bị bầy ác quỉ theo sau rượt hoài,

Trước hay săn bắn muôn loài,

Bây giờ đày đọa bi ai nào chừng.

Còn người lăn đỉnh rừng gươm,

Thây băm máu đổ như tuồng nát tan.

Kiếp xưa là vị tướng quân

Xông pha xâm lược dấu chân máu đầy.

Bây giờ gươm giáo phanh thây,

Ngục sâu thăm thẳm dạn dày một thân.

Còn đây xương chất trắng ngần,

Là ông ngày trước tiền thân một thời.”

Phúc Tăng nghe nói điếng người,

Nhìn xem một đống xương phơi rõ ràng.

Thầy rằng “tương báo oan oan,

Cũng do nhân quả con đàng vào ra.

Thuở xưa có vị vua cha

Trị vì rất mực nhân hòa không hai.

Dưới trên cho đến trong ngoài,

Nhân dân hòa thuận nơi nơi nể vì.

Dân giàu nước mạnh kể chi,

Vua cha lấy đạo từ bi hóa người.

Có một thái tử ham chơi,

Ưa môn cung kiếm chê lời hiền lương.

Nhà vua vì nặng lòng thương,

Ngờ đâu mở cửa cho phường tặc nhân.

Khi vua trăm tuổi an phần,

Bốn phương khói lửa dấu chân bạo tàn.

Xông pha trúc chẻ ngói tan,

Dưới chân thái tử ngàn ngàn thây phơi.

Sinh người chẳng dạy thành người,

5.000.  Thà đem vương quốc trao mời hiền nhân.

Tội con cha gánh muôn phần,

Nên vua hiện xuống làm thân cá tràng.

Biển đông một cõi nghêng ngang,

Dưới lòng sóng động chiêu hàng cá tôm.

Loại này sợ ánh thái dương,

Chỉ chờ đêm tối mới trường mình lên.

Một ngày trời nổi mây đen,

Sóng gầm biển động tưởng đêm nào ngờ.

Cá liền len đến ven bờ,

Phơi thây nằm ngủ vật vờ sóng trôi.

Nào ngờ mây kéo cơn rồi,

Nắng hồng ló dạng lưng trời chói chang.

Thảm thương thay kiếp cá tràng,

Bốn bề chỉ thấy hào quang chói lòa.

Mắt mờ đâu lối vào ra,

Đành nằm bờ cát chờ mà siêu sanh.

Đầu thai vào giữa vương thành,

Cũng nhờ kiếp trước tu hành dày lâu.

Sinh ra gặp chỗ sang giàu,

Tiền kho bạc đụn vàng châu kể gì.

Nhân xưa nở hạt từ bi,

Cứu người thương vật quản chi của trời.

Còn đây kiếp trước xương phơi,

Mây che đỉnh ngọn, sóng dời dưới chân.”

Phúc Tăng nhập hóa siêu thần,

Nghe như thoát khỏi nghìn cân đá cùm.

Nghĩ tâm muôn ngọn sóng trùng,

Nổi nênh sinh tử vô cùng réo trôi.

Hốt nhiên tâm vọng bao đời

Tan như sương khói lưng trời thoảng bay.

Thầy trò lại biến lên mây,

Dưới chân thăm thẳm sóng đầy trùng dương.

Thầy như hoa đốm hư không,

Trò như một cánh chim hồng theo sau.

Mây bay nườm nượp ngang đầu,

Hạ chân đã thấy cây cầu suối ngang.

Thầy trò về tới đạo tràng,

Hòa nhan ái ngữ giữa hàng chúng Tăng.

Thân hồng như tỏa hào quang,

Miệng từ như đóa sen vàng đơm hương.

Sớm nghe chim hót bên giường,

Chiều trông khói thoảng vây vương trước lầu.

Một đêm gặp Phật trên cầu,

Chỉ viền trăng dưới dòng sâu tỏa vàng.


Bài thơ Dứt luỵ trần của tác giả Nhà thơ Phạm Thiên Thư - Phạm Kim Long, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Phạm Thiên Thư - Phạm Kim Long

Nghệ danh: Phạm Thiên Thư

Tên thật: Phạm Kim Long

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Phạm Thiên Thư - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Phạm Thiên Thư, Nhà thơ Phạm Thiên Thư, Thơ Phạm Thiên Thư, Tập thơ Hội Hoa Đàm

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Hội hoa đàm (1971)

Phụng Đô - phần 1

Thơ   •   08.11.2021
Xưa, nơi xóm trúc thôn đông Có nhà vườn rộng cây trồng tốt tươi. Lúa ngô xanh một nương dài, Nối dòng hiền đức, sinh người khôi ngô. Ba trai hẳn vững cơ đồ, Lại riêng chàng út: Phụng Đô biệt tài. Đã thường cần mẫn hơn ai, Dâu xanh tốt lá, lúa dài trĩ

Ngọc nở thành sen

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa, một sớm hồng pha Áo bầy thôn nữ tỉa hoa ngoại thành. Truyền nhau tin miệng loan nhanh Rằng có một trẻ vừa sanh tuyệt vời. Trang nghiêm tướng mạo khác đời, Lòng tay như ngọc tỏa ngời hào quang. Ai nghe chẳng ghé mai trang, Đòi xem tận mắt rõ

Trăm con hạc trắng

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa châu Diêm-phù-đề, Có vua thánh trị là Lê Thái Bình. Núi sông hùng vĩ quang vinh, Hậu cung rực rỡ muôn cành sắc hương. Với bao hoàng tử siêu phàm, Lại thêm văn võ bách quan trung thành. Phồn hoa lầu các như tranh, Đồng quê thảm lúa trải xanh

Phép mầu khai ngộ - phần 2

Thơ   •   08.11.2021
2.750. Truyền lưu mối đạo tôn vinh đời đời. Lại nghe vua Phạm sang chơi, Cùng vua bốn nước rợp trời tàn xe. Lục sư cũng lại theo kề, Lắm bề cao ngạo lắm bề vọng ngôn. Thách Phật tỷ thí thần thông, Dựng nhà thiệt chiến, rước công chúng vào. Sáng sau P

Xuống biến tìm Kinh - phần 3

Thơ   •   08.11.2021
(tiếp theo phần 2) Ngục sầu chẳng ngõ mà tan, Dấu chân là cõi Niết-bàn tự tâm. Độ đời đại nguyện vừa xong, Hạc vàng lại cất cánh bồng suối mây. Bốn vị long vương biển này Hóa ra một chiếc võng đầy trăng sao Đưa Đại Thì đến rừng nào, Là muôn h

Một lòng trợ đạo - phần 1

Thơ   •   08.11.2021
Nhớ xưa vùng ngát hương cau, Nơi dinh cơ bậc sang giàu vô song. Là ngài Tu-đạt chính trung, Phò vua giúp nước cường hùng một phương. Ngài thường trải rộng lòng thương, Giúp người cô độc vất vương bụi bờ. Lại dành riêng cảnh nên thơ, Cho ai đau ốm nươ

Chim tiên cầu đạo

Thơ   •   08.11.2021
Lại thưa cũng ở châu Diêm, Thuở xa xưa có vua hiền Tạ Thi. Núi sông nghìn cõi quy về, Triều đình, vương quốc Bạt-đề cậy oai. Lúa ngô xanh ngát chân trời, Miền miền an lạc, người người âu ca. Ơn vua thắm cỏ tươi hoa, Dù nơi hải giác thiên nha cũng từ

Con chim soi nước

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa trong ấp bạch mai, Chủ nhân có một trang đài tiểu thư. Cẩm Hồng nàng độ đào tơ, Lầu riêng khép nguyệt nhụy vừa hương bay. Khi ra khiến bướm vờn say, Khi vào khiến cả cỏ cây ngẩn lòng. Tơ duyên đã ướm thôn trong, Cùng chàng họ Bạch cũng dòng

Cá ba đầu

Thơ   •   08.11.2021
Một sáng sương mù vừa tan, Bên sông thấp thoáng y vàng như hoa. Giáo đoàn đức Phật vừa qua, Bước trầm lẫn tiếng chim ca nội ngoài. Áo tơ pha dải mây dài Như tia nắng mới vương đài sen hương. Thế tôn là ánh triêu dương, Sau ngài là một đông phương chó

Tiền thân của vị vua trời

Thơ   •   08.11.2021
Thôn xưa, hoa nở rực đường, Sớm mai trời biếc sương vương dặm dài. Lá xanh như vạn mây đài, Đựng muôn hồng ngọc tỏa soi diệu kỳ. Chân trời mây lẫn cò đi, Cánh như lụa uốn xanh rì thảm tơ. Sóng xa vọng tiếng đò đưa, Gió thơm từ núi mai mơ thoảng về. B

Năm trăm người mù

Thơ   •   08.11.2021
Một thời đức Phật hóa duyên, Bước chân giác ngộ miền miền kính tôn. Dấu đi nở một sen hương, Mỗi lời dựng một thái dương lòng người. Dù nơi thành bãi chân trời, Đâu đâu cũng thấm nhuần lời trí bi. Một hôm có bọn mù kia, Năm trăm người ngụ Xá-ly ngoạ

Nàng Vân Anh

Thơ   •   08.11.2021
Xưa, miền núi đó đẹp vui Bên sông uốn khúc in trời như tranh. Có người trưởng lão hiền lành Dựng nhà bãi núi, vườn xanh bốn mùa. Ngày vui xới đất trồng hoa, Vuốt râu cười giữa Ta-bà khói sương. Khi trà dưới rặng liễu dương, Khi rong thuyền rượu dõi đ

Thiên tán ca - phần 1

Thơ   •   08.11.2021
PHÁP ÂM Lời vàng dậy đỉnh non xưa, Ngàn năm truyền đến bây giờ còn tươi. Còn vang vọng trái tim người, Tạo nên sức sống nơi nơi từ hòa. Như chuông thần gợn dư ba, Lay cơn mưa trải Ta-bà xanh xao. Như hương xuân giục bông đào, Càng dầy sương tuyết cà

Chàng Kim Thiên

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa, nơi biệt thất kia, Gần non sim tím, bốn bề cúc lan. Chim ca trong nội cỏ vàng, Nghe văng vẳng thấy âm đàn suối tơ. Phu nhân sinh trẻ khôi ngô, Cành cao, lộc quý trổ vừa tiết Đông. Bé trai bụ bẫm trắng hồng, Hơi thơm như thể cánh bông nhung

Ngàn ngọn hương dâng

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa lại cũng châu này, Một vua hiền đức là ngài Lý Sa. Trị muôn cõi nước gấm hoa, Bốn phương như thể một nhà an vui. Thái bình thịnh trị nơi nơi, Dân coi vua thể như người cha yêu. Ngài thường sớm tối đăm chiêu, Cái thân hoại khổ diễm kiều mà ch

Phép giới trai

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa trong rừng đàn hương Có nhà mái lợp mây vương sớm chiều. Đường lên khúc khuỷu cheo leo, 4.250.  Lội qua con suối lưng đèo cỏ non. Cửa rừng đôi nhịp cầu son, Dưới tàng hoa trắng, hao mòn bóng in. Thế tôn ở giữa đồi sim, Mái leo hoa mướp,

Vẽ tranh hoá đạo

Thơ   •   08.11.2021
Nắng mai tươi sắc y vàng, Phật cùng hiền giả A-nan lên đường. Bầy chim rời cội lá sông, Bay theo cất giọng hát mừng chân như. Tiếng nào lạnh giữa tâm hư, Lòng hoa hồ cũng trầm tư diệu vời. Thành xa một giải chân trời, Cờ pha mây đỏ ủn hơi vọng đài. S

Bố thí đầu

Thơ   •   08.11.2021
Thuở xưa nước Tỳ-xá-ly, Đất thơm in dấu từ bi Phật-đà. Có rừng cổ thụ ta-la, Một chiều chim rộn trong hoa hát mừng. Tay Phật cầm nhánh lan rừng Quay sang phía hữu bảo rằng “A-nan! Đạo ta như khói chiên đàn, Mười phương pháp giới tỉnh hàng nhân thiên.

Lão đánh cá và thần biển

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa dân xóm giang hà, Trên bờ sông liễu thướt tha mấy hàng. Một hôm chung tậu thuyền buôn, Tìm châu ngọc giữa đại dương bềnh bồng. Dẫn thuyền là lão ngư ông, Thạo nghề biển, lại giữ lòng giới trai. Thâm sâu giáo lý Như Lai, Vượt trên sóng bạc b

Huỷ thân cầu đạo

Thơ   •   08.11.2021
Lại nghe một thuở xa kia, Cách vô lượng kiếp Phù-đề châu nay, Có nước hào rộng thành dày, Có non hoa tía ngày ngày ngậm sương. Là nơi thạch động mây vương, Bên dòng suối bạc, cạnh nương liễu đào. Năm trăm tu sĩ thanh cao Ẩn trong động núi tiêu dao th

Bắc cầu dâng Phật

Thơ   •   08.11.2021
Rằng xưa có một nhà kia, Bên bờ suối liễu bốn bề tùng reo. Mây bay nườm nượp sớm chiều, Tiếng chim ăn trái buông đều nhạc rơi. Ngày kia sinh hạ một trai, Sương thành hoa gấm bay lơi xuống thềm. Hương dâng ngát thoảng quanh miền, Nhân đây mới đặt Hoa

Đức vua và con voi

Thơ   •   08.11.2021
Nhớ xưa, ngày đức Như Lai Bước vân du tới vườn mai trổ hồng. Có hồ sen nước búp trong, Đáy in xanh thẳm hàng thông vươn mình. Đôi gian nhà đất mái tranh, Bên cầu tre uốn qua ghềnh suối thơ. Tin lành mới được nghe qua, Quốc vương Xá-vệ liền ra đạo trư

Giữa đài mây toả

Thơ   •   08.11.2021
Rằng xưa có một vua hiền, Trần-lan-ba, ấy là tên họ nhà. Ngài trị châu Diêm-phù-đề, Khắp muôn cõi nước theo về cậy trông. Vương phi trăm tía ngàn hồng; Đại thần, một vạn quan trông nước trời. Thái bình an lạc nơi nơi, Mưa hòa, gió thuận, lòng người h

Vi Diệu Tỳ-khiêu-ni - phần 2

Thơ   •   08.11.2021
8.050.  Mụ ra tỉnh đó, dám ngần ngại chi. Nơi đây xe ngựa bốn bề, Đưa nàng vào một nhà kia lạ lùng. Mụ thầm thì chuyện buồng trong, Rồi ra bảo “hãy nén lòng ở đây. Tôi đi lo giúp việc ngay, Người quyền quý tại chốn này thiếu chi.” Dứt lời mụ vộ

Thắng lòng tham dục

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa trong xóm Trầm Hương, Từng đôi cò đậu trên đường tre xanh. Chân non suối lụa viền quanh Nhịp cầu trúc nhỏ uốn ngành kiêu sa. Là nơi trang trại cúc hoa Của một dật sĩ khề khà thu đông. Ngày ngày trồng cải ươm bông Hoặc chôn mấy hũ rượu hồng đ

Vi Diệu Tỳ-khiêu-ni - phần 1

Thơ   •   08.11.2021
Một thời Phật trụ nơi đây, Như mưa xuân đượm cỏ cây đồng đều. Người người theo đạo cao siêu, Khác chi cây cỏ kết nhiều trái thơm. Một lòng như pháp y nương, Mỗi người là một đạo trường trí bi. Trong thành Xá-vệ nước kia, Có ngàn thiếu nữ quy y Phậ

Rũ áo hồng trần

Thơ   •   08.11.2021
Lại tôi được thấy tỏ tường, Một thời Phật ngự trong vườn Cấp Cô, Dưới cây thái tử Kỳ-đà, Bốn mùa cây cỏ ra hoa cúng dường. Sáng kia Xá-vệ thành sương, Cửa ngoài nở mặt trời hường sáng soi. Phật mang y, bát rạng ngời Bước chân tịch mặc trong đời tham

Con rắn cúng ngọc

Thơ   •   08.11.2021
Thế tôn nhìn ngắm mây bay Sớm qua núi biếc, chiều này sông lam. Ngài truyền hiền giả A-nan Bảo cho đại chúng khóa an cư là: “Như sông gợn bóng mây qua, Như non bát ngát đường hoa vân trình, Trầm tư khai mở trí mình, Từ bi hóa độ chúng sinh mọi loài.

Hoa đơm hố lửa

Thơ   •   08.11.2021
Bạch Thầy: một kiếp xưa kia, Lê Thiên vua cõi Phù-đề châu Diêm Hạ sinh thái tử ngoan hiền Muôn muôn cõi dậy Lê Kiền danh thơm. Thiên năng trí tuệ phi thường, Riêng nơi động núi hoa vườn tĩnh tâm. Lòng ưa chính pháp cao thâm, Thường đi khắp nước suy

Xuống biến tìm Kinh - phần 2

Thơ   •   08.11.2021
(tiếp theo phần 1) Ở ăn sao được công bình đó đây. Bao nhiêu chuyện tích xưa nay Đều thành gương sáng đắp xây nước nhà. Soạn xong Thí mới xuất gia, Dựng am cỏ, rũ trần sa, tu hành. Trầm tư phá mộng huyễn trần, Đời đời giả tướng một lần tan mâ

Triệu Cát Tường

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa trên bến hoa tươi Có ông lái khoác áo tơi đưa thuyền. Kẻ sang, người tới hai miền, Một sào đẩy nguyệt, đôi triền xông mây. Chiều kia trong chuyến đò đầy Có bà trưởng giả thôn Tây đi cùng. Con thơ ôm bế trong lòng, 5.850. Đứa con mắt sáng, mô

Tìm duyên giải thoát

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa có đền Thùy Dương Ven sông, sớm tối khói hương phụng thờ, Bốn mùa chim tụ mây đưa, Hoa dâng nắng sớm, lau thưa khói chiều. Lại, qua, xe ngựa dập dìu, Ai không hiến lễ ít nhiều hoa hương. Một hôm có khách thập phương, Là quan tể tướng thành v

Một lòng trợ đạo - phần 4

Thơ   •   08.11.2021
Trần gian một cõi Bồ-đề chở che.” Tu-đạt cung kính hầu nghe Lời thiền sư tỉnh giấc mê trường đời. Thế rồi vừa một tháng trời, Vườn Kỳ dựng đủ năm mươi ngôi nhà. Giữa nơi dị thảo kỳ hoa, Lại riêng dựng một ngôi nhà gỗ thơm Làm chỗ ngự của Thế tôn, Bê

Hạnh nguyện

Thơ   •   08.11.2021
Nhớ xưa khi đấng Pháp vương Ở Kỳ-xà-quật núi sương ngút trời. Gặp phen thời tiết đổi dời, Phật vừa thọ bịnh, cho mời vị lang. Thầy ngụ trong Cúc Mai trang, Bên dòng sông nhỏ buông hàng liễu dương. Vợ chồng nổi tiếng y vương, Cứu người tật bệnh tai ươ

Phụng Đô - phần 2

Thơ   •   08.11.2021
7.100.  Chợt buồn cá chậu chim lồng quẩn quanh. Ngắm trời bát ngát trăng xanh, Chim đơn tung cánh vượt thành hoa mây. Chim ơi biển Bắc non Tây, Còn ta chật hẹp tháng ngày công danh. Chim ơi đồng tía non xanh, Còn ta quanh quất trong thành chiêm

Chú Tâm Mai

Thơ   •   08.11.2021
Một thời sau Phật Niết-bàn, Bốn phương rực ánh huy hoàng trí bi. Khói hương tự viện xanh rì, Nơi nào nơi chẳng triển thi đạo vàng. Khiến cho các nước lân bang, 5050. Bỏ theo tà đạo quay sang lẽ thường. Theo nhau thiết dựng đạo trường, Như sen thắm nở

Một lòng trợ đạo - phần 3

Thơ   •   08.11.2021
Thân cây thành cán xuyên vào nghiêng che. Hai lần pháp bị phá đi, Thấy lo, ngoại đạo thầm thì bàn quanh. Cử ra một gã áo xanh, Khoa tay niệm chú phi hành cưỡi mây. Tàn đào thành lưới bủa vây, Tên kia nhảy xuống mặt mày xám tro. Lại người nổi trận gió

Thay đổi dung hoa

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa, trong một vườn hương, Mái lầu trời lợp, nẻo đường mây sa. Điện son gác tía đôi tòa, Là nơi công chúa xấu xa lạ đời. Vừa trông ai chẳng rụng rời, 1.500. Trần gian nào thể có người dị hơn. Tên nàng vua đặt Kim Cương, Riêng xanh ngại liễu, riê

Bố thí mắt

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa, trong một rừng cây Bên thành Xá-vệ, dưới mây phớt hồng. Chim vi vút hót trong sương, Hoa man mác nở bên đường mát tươi. Hương bay mấy dặm tơ trời, Nhà tranh đôi nếp thoảng hơi tịnh trầm. Tiếng vàng giữa chốn tuyền lâm, Như xuân suối chảy nh

Người con hiếu hạnh

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa Phật ở đất La, Trong vườn lục trúc nơi nhà cỏ tranh. Ngày ngày hóa độ trong thành Như chim Thu tự cõi thanh tịnh về. A-nan hiền giả hầu kề, 1.450.  Bước chân theo nở đóa lê đậm đà. Cổng Đông có một túp nhà, Ông thường thấy vợ chồng già

Hạnh nhẫn nhục

Thơ   •   08.11.2021
Nhớ hồi Phật tại thành La, Trong vườn lục trúc ngự nhà dải vân. Với năm La-hán Kiều-trần, Lại thêm Ca-diếp và ngàn Tỷ-khiêu. Vượt qua bến mộng phù kiều, Như bầy tiên hạc dập dìu cánh bay. Sớm dời thành Bắc sông Tây, Chiều sang Nam hải vui vầy chờ Đô

Dứt luỵ trần

Thơ   •   08.11.2021
Một thời đức Phật du phương, Ngự trong vườn trúc mây vương biếc chiều. Bên dòng suối cát trong veo, Gian nhà cỏ dựng mây neo hững hờ. Trên thảm cỏ nhung ven bờ, Dưới cội hoa trắng vật vờ hoàng hôn. Người ngồi quanh Phật Thế tôn, Trước Ngài đặt một lò

Trồng đào cúng Phật

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa nơi Xá-vệ thành, Có nhà giàu nọ phúc lành dày lâu. Thường hay giúp kẻ cơ cầu, Khiến cho giải oán vơi sầu nhiều nơi. Cho nên phước báo tuyệt vời, Sinh được một trẻ khác đời xưa nay. Vừa ra đã biết hỏi ngay: ”Cha ơi, Phật vẫn trụ đời phải chă

Cơ duyên

Thơ   •   08.11.2021
Khơi trầm thơm tụng kinh Hiền, Núi Đông thoát hiện một viền gương nga. Vườn nhài đơm trắng ngàn hoa, Tầm hương chim cũng la đà bay sang. Nến rơi lã chã giọt vàng, Trang kinh lấp lánh đôi hàng sao in. Gió lay tờ nguyệt im lìm, Mỗi dòng chữ mở cánh ch

Chúa tiên cúng Phật

Thơ   •   08.11.2021
Một chiều lãng đãng mù sương, Vườn Kỳ thấp thoáng sao vương nội đào. Chim về xào xạc non cao, Tiếng chuông tịch mặc tan vào thâm u. Âm âm nhè nhẹ trầm từ, Ngọn triều dâng ngập thái hư tròn đầy. Thấm trong nội cỏ ngàn mây, Như trăng hiện tướng giục bà

Áo rách lòng vàng

Thơ   •   08.11.2021
Một đêm Phật chiếu quang minh, Nghìn trùng mây kết thủy tinh điện đài. Hiện chân tướng khắp muôn loài, Trong hồ sen trắng cõi ngoài vô biên. Nước hồ là cõi đại thiên, Chúng sinh hiện đóa bạch liên trùng trùng. Đóa thì vươn ngát hư không, Đóa thì vừa

Luyện kiếm độ đời

Thơ   •   08.11.2021
Thời xưa ở trại phù vân, Có giàn thiên lý thơm ngần đơm hoa. Bốn mùa thu lại xuân qua, Chim về ăn trái quanh nhà hồng mai. Chủ nhân sinh được một trai, Trong ngày sương kết thành đài hoa rơi. Lại thêm mấy cánh hạc trời, Múa kêu đôi tiếng tuyệt vời rồ

Phép mầu khai ngộ - phần 4

Thơ   •   08.11.2021
3.300. Đức vua cùng với quần thần quản chi. Có hôm trong buổi triều nghi, Ngài khuyên văn võ hướng về đạo chân. Trị người cốt dẹp mê sân, Tuyên dương chánh pháp, tự thân hành trì. Diệt an mầm cội tham si, Nước dù muôn cõi khác chi một nhà. Ngoài hiê

Phép mầu khai ngộ - phần 5

Thơ   •   08.11.2021
3.550. Hay chàng biến hóa, như lời đồn xưa. Có tài hô gió gọi mưa, Đánh xong trăm trận như vừa trở tay. Gục đầu nàng thiếp hồn say, Gà đua tiếng gáy chân trời mờ sương. Sáng nghe sẻ hót đầu tường, Tỉnh ra lệch đệm xô giường vắng ai. Buồng gương tóc c

Một lòng trợ đạo - phần 2

Thơ   •   08.11.2021
Đạo này chẳng hiểu từ đâu truyền vào. Thấy cha thấp thoáng song đào, Nàng ra khép nép cúi chào lão thân. Ông rằng “ta đang phân vân, Vì nghe thuyết giảng trăm phần lạ tai. Chẳng hay con học nơi ai Mà thông lý đạo tuyệt vời biết bao?” Nàng thưa “đức P

Phép mầu khai ngộ - phần 1

Thơ   •   08.11.2021
Nhớ thời Phật tại thành Vương, Cùng chư đệ tử ngự vườn trúc xanh. Vua Bình-xa phát nguyện lành Quy y Tam bảo tu hành đã lâu. Khuyến dân tinh tấn đạo mầu, Trị đời lấy giải oán sầu làm phương. Dưới trên nhuần một lòng thương, Dân giàu nước mạnh biên cư

Xuống biến tìm Kinh - phần 1

Thơ   •   08.11.2021
Một hôm đỉnh núi ùn hơi, Mây trên Linh Thứu như trời rắc hoa. Lưng non dưới cội mai già, Bên hàng liễu rũ là nhà tịnh tâm. Có suối vang vọng thần âm, Tiếng đưa dường thoảng hương trầm lan bay. Xa trông như biếc tàn cây, Bóng che chở thế gian này khác

Nước vua Phạm Thiên

Thơ   •   08.11.2021
Một hôm bên La-duyệt thành, Nơi vườn mai trúc đôi cành hoa bay. A-nan ngồi dưới cội cây, Trên tòa đá trắng sớm ngày sương vương. Bỗng đâu gió thoảng trầm hương, Ngài nhìn đôi bướm cánh hường ngất ngây. Nghĩ rằng hoa để thơm cây, Khác gì Phật hiện cõ

Sạch, nhơ cũng một lòng này

Thơ   •   08.11.2021
Chuyện xưa tại xóm Bình Đông, Gần thành Xá-vệ có đồng nho tươi. Là nhà hào phú đắc thời, Cậy quyền ức hiếp bao người cực thay. Muộn mằn vợ mới mang thai, 5.300.  Tưởng là quý tử, mừng vui đợi chờ. Nào hay khi trẻ sinh ra, Không tai, không mắt xấ

Kệ khai kinh

Thơ   •   08.11.2021
khơi lò trầm thanh tịnh ngâm dòng thơ cúng dường hào quang mười phương Phật tỏa áng kinh hiền lương nguyện ba đời cõi pháp tuyên lưu giải thoát hương Nam mô Hương Vân Cái Bồ-tát Ma-ha-tá

Người mẹ từ hoà

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa, ông Lê Kỳ Di, Triều Ba-tư-nặc là bề tôi trung. Có bảy trai quý nối dòng, Sáu anh sớm đã đào hồng đẹp đôi. Còn em thứ bảy là người Uyên thâm lý đạo tột vời tài hoa. Lão quan nghĩ tuổi đã già, Muốn cho con cái thành gia đủ đầy. Nhưng tìm dâ

Bà buôn tơ trợ đạo

Thơ   •   08.11.2021
Một sáng dưới rừng ta-la, Nhụy vàng hương cuộn như là bụi bay Cúng dường trải xuống đài mây, Đậu trên áo Phật hiện bày hào quang. Gió chăng phất phới mây vàng, Nắng pha sương nhụy ươm hàng tơ rơi. Quanh thềm đá hiện rừng người Chắp tay búp ngọc nở mư

Nhân quả chẳng dời

Thơ   •   08.11.2021
Xưa, nơi ngàn biếc thông reo, Chim muôn giọng hót, bướm nhiều cánh tươi. Nhìn lên triền núi khơi vơi Cạnh dòng suối nhạc, gần trời mây non. Có nhà mái cỏ chon von, Cảnh người gà trống nuôi con ngậm ngùi. Bữa khoai bữa sắn lần hồi, Sao thưa nhớ bạn,

Hội Phật dưới hoa

Thơ   •   08.11.2021
Chính tôi nghe kể một thời, Bên thành Xá-vệ giữa nơi đạo trường. Vì nguyện độ chúng mười phương, Cùng vào trí Phật, lòng thương vô bờ. Trải bao năm lắng tâm tu, Nằm sương, gối cỏ cho dù khổ đau. Giơ tay xô đổ thành sầu, Dứt tham, mê, giận, tâm mầu nh

Đại Kiếp Tân Ninh

Thơ   •   08.11.2021
Một thời, trong ánh từ quang, Toàn dân Xá-vệ bốn phương vui hòa. Có người thương khách lại qua Đem lời xưng tụng truyền xa cõi ngoài. Vua Kim Địa quốc, vốn người Thắng dư ngàn trận, vang trời oai danh. Hiện là Đại Kiếp Tân Ninh, Nghe khen nước khác,

Vì đức quên thân

Thơ   •   08.11.2021
Thời xưa tinh xá Ni-câu, Lưng non sương tỏa nhịp cầu treo mây. Suối cao tung dải tơ bay, Sớm mai hồng đượm, cuối ngày vàng pha. Đầu non tùng bách reo ca, Sườn mây biếc tụ quanh nhà cỏ thơm. Chim kêu lau nội hoa cồn, Tiếng tan như giục suối dồn âm tha

Chính đạo

Thơ   •   08.11.2021
Trong làn gió sớm vi vu, Vườn kỳ trăm dặm sương mù còn vây. Chim vừa thức động lá cây, A-nan dâng nước hầu Thầy đã xong. Ung dung đến dưới cội hồng, Ngồi lên tảng đá, trải lòng từ bi. Quán mười phương cõi lưu ly, Nước mây tạo vật thu về một thân. Dù

Năm trăm người nghèo

Thơ   •   08.11.2021
Ngày xưa trong rừng mơ xanh, Có chim tụng trái trên cành thu hoa. Là vườn thái tử Kỳ-đà Cúng dường đức Phật đôi nhà cỏ thơm. Mây từ vân tập bốn phương, Khói hồ gợn tiếng trầm chuông gió chiều. Từ lâu có bọn dân nghèo, Năm trăm người vẫn hầu theo Phậ

Hoá thân cứu đời

Thơ   •   08.11.2021
Đài hoa còn đọng sương mai, Khu thành La-duyệt nắng phơi phới vàng. Chim từ non biếc tìm sang, Như mây vân tập ca vang rừng tùng. Bên đồi Phật dạo thung dung, Ngắm sương đọng nhụy tựa dòng ngọc soi. Ngàn bông nở cánh tuyệt vời, Gió thơm cũng thoảng h

Thiên tán ca - phần 2

Thơ   •   08.11.2021
PHÁP TÁNH Bước lên trí huệ siêu phàm, Cũng là đường xuất thế gian mê mờ. Chẳng còn đứng giữa đôi bờ Bâng khuâng trầm nguyệt, vật vờ phù vân. Một lòng ly huyễn lìa chân, Phá muôn thành quách phù trầm chiêm bao. Ung dung trong ánh bạch hào, Mười phương

Phép mầu khai ngộ - phần 3

Thơ   •   08.11.2021
3.050. Sau cầu pháp độ trần ai mê lầm. Đỉnh ngọc đốt giải thoát trầm, Giữa nền thủy tạ trên đầm mênh mông. Phật nhập định phóng thần thông, Mười phương vũ trụ hiện trong lòng từ. Mây vàng tỏa khắp thái hư, Dệt nên bài kệ chân như nhiệm mầu. Khiến chú

Giếng mắt rồng

Thơ   •   08.11.2021
Một chiều mây ửng vườn này, Hoàng hôn nhuộm cánh cò bay chập chờn. Bướm theo mấy luống hoa vờn, Đồi thông xa vọng tiếng đờn nao nao. Bỗng đâu dưới ngõ hoa đào, Mây năm sắc quyện lối vào nhụy hương. Hào quang sáng rực non sương, Như đèn bảy báu dị thư